Ngày hôm đó đã quá muộn nên hôm sau Phương Duy gửi tin nhắn cho Đàm Tây Nguyên, chỉ hỏi anh có muốn ra ngoài ăn tối không mà không nói gì thêm.
Dường như Đàm Tây Nguyên có việc gì đó nên khéo léo từ chối. Hôm sau Phương Duy đến công ty mới cảm thấy hơi lo lắng, cậu đến sớm, nhìn thấy Đàm Tây Nguyên đang pha cà phê trong phòng giải khát.
“Chào anh Đàm ạ.”
Đàm Tây Nguyên đứng thẳng dậy, cười nói: “Chào buổi sáng.”
Tình huống này không khác gì trước đây. Phương Duy nhìn chằm chằm bàn tay đang pha cà phê của anh, thật lâu không nói chuyện. Đàm Tây Nguyên pha cà phê xong nhưng không đi ra ngoài, hai người im lặng đứng trong phòng giải khát nhỏ hẹp.
Một lúc lâu sau, Đàm Tây Nguyên hắng giọng nói: “Anh sẽ giữ bí mật.”
“A, cảm ơn anh.” Phương Duy nhận được đáp án liền cảm thấy nhẹ nhõm.
“Nhưng em vẫn phải cẩn thận một chút.” Đàm Tây Nguyênnhắc nhở: “Truyền ra ngoài sẽ không tốt cho em.”
“Ừm, ta biết.” Phương Duy gật đầu, cảm thấy bầu không khí nghiêm túc quá mức bèn cười nói: “Anh Đàm, anh là người đầu tiên em come out đó.”
“Có thể đoán được, Tạ Hành cũng không biết nhỉ?”
“Không biết ạ.” Phương Duy lắc đầu, lại nghi hoặc nói: “Sao anh lại nhắc tới Tạ Hành?”
Đàm Tây Nguyên nhận ra mình lỡ lời, lấp liếm nói: “Không phải hai người là bạn bè à? Hình như cậu ta với đàn ông…”
Đàm Tây Nguyên còn chưa nói xong, Phương Duy đã hiểu ra, nói: “Ừm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cho-cua-pavlov/3536259/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.