Hôm sau Chu Duệ Quân cũng phải tăng ca, Phương Duy lại chạy đến ở cùng. Chu Duệ Quân rất bận, không có thời gian để ở cùng cậu nên cậu ngồi chơi điện thoại di động một mình, chơi một hồi thì mệt rã rời, nằm lên ghế sô pha.
Khi tỉnh dậy, trên người cậu là một chiếc áo khoác đen, mùi khói quen thuộc chui vào trong mũi. Phương Duy không lập tức ngồi dậy, cậu ôm quần áo lăn trên ghế sô pha nhỏ hẹp, đối mặt với Chu Duệ Quân.
“Em tỉnh rồi à?” Chu Duệ Quân nghe thấy thanh âm hỏi.
“Ừm.” Giọng Phương Duy hơi khàn khàn: “Mấy giờ rồi?”
“Tám giờ mười bảy. Sắp xong rồi. Lát nữa ra ngoài ăn cơm.”
“Được. Em muốn ăn sushi.”
“Được.” Chu Duệ Quân làm xong việc, tắt máy tính, đi tới trước sô pha nói: “Không chảy nước miếng đúng không, anh còn muốn mặc áo.”
Phương Duy lắc đầu: “Không có mà.”
Chu Duệ Quân bỗng nhiên ngồi xuống ngang hàng với cậu, ánh sáng bị che khuất, Phương Duy chớp chớp mắt: “Làm gì đó?”
Vừa dứt lời, một vật mềm lạnh dán lên môi cậu. Tay cầm áo của Phương Duy siết chặt trong giây lát, Chu Duệ Quân dùng đầu lưỡi lướt qua môi cậu, tay cậu run lên, áo trượt xuống đất.
Chu Duệ Quân khẽ cười, kề sát môi cậu nói: “Không chảy nước miếng thật.”
Phương Duycảm thấy trái tim mình bị quá tải, sắp nghẹt thở tới nơi rồi.
Khóa cửa phòng làm việc rồi đi xuống lầu, Chu Duệ Quân không nhìn thấy xe của Phương Duy: “Hôm nay em không lái xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cho-cua-pavlov/3536258/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.