Tại một nhà hàng cách Phương Duy và Chu Duệ Quân không xa đang diễn ra một cảnh tượng kỳ lạ.
Đàm Tây Nguyên xem mắt với cô gái, vậy mà bên cạnh còn có một người đàn ông giữa chừng chen vào đang ngồi.
Tạ Hành thản nhiên ngồi xuống, làm gián đoạn cuộc trò chuyện và bữa tối của người khác, giả vờ vui mừng như tình cờ gặp được Đàm Tây Nguyên: “Lynn, anh cũng ăn cơm ở đây à?”
Đàm Tây Nguyên thờ ơ lạnh nhạt nhìn gã diễn, rõ ràng một tiếng trước bọn họ mới gặp nhau ở cổng công ty, đối phương còn dây dưa không rõ, muốn mời mình đi ăn.
Đàm Tây Nguyên giằng co với tên vô lại này một lúc, nhân lúc gã không để ý thì gọi một chiếc taxi lại đi mất, lại không ngờ rằng Tạ Hành vẫn có thể theo được đến nhà hàng trong tình hình giao thông muộn hỗn loạn như thế.
Tạ Hành lại gần, thì thầm: “Suýt nữa thì mất dấu anh rồi.”
Đàm Tây Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười.
“Đây là…” Tạ Hành quay sang người phụ nữ cũng đang ngồi tại bàn: “Bạn gái của anh à?”
“Không.” Cô gái ở đối diện rất hoạt bát sáng sủa, cười đến mức chỉ thấy răng không thấy mắt: “Là đối tượng xem mắt.”
“A, ra là vậy.” Tạ Hành nhướn mày: “Tối nay tôi bị cho leo cây, tôi ngồi ké ở đây được không?”
“Tất nhiên là không sao.” Cô gái nói, xem mắt ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ, có thêm một người cũng tiện điều tiết bầu không khí, huống hồ gì Tạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cho-cua-pavlov/3536255/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.