Buổi trưa đến thị trấn ăn cơm, Trần Nhiễm cảm thấy có gì đó không ổn: “Sao hôm nay cả hai cậu đều không nói gì hết vậy?”
Phương Duy nói: “Có thể là còn hơi bị phản ứng cao nguyên, tôi hơi mệt.”
“Có muốn tìm khách sạn ngủ trưa một giấc rồi đi tiếp không?” Cô quan tâm hỏi.
Phương Duy lắc đầu, dùng thìa khuấy súp. Chu Duệ Quân nói: “Nếu không thoải mái thì nói, trong ba lô của tôi có thuốc.”
Phương Duy đang định trả lời thì điện thoại trên bàn đổ chuông – là mẹ Phương.
Chị của cậu sinh sớm, đang ở trong phòng sinh, người trong nhà đang trông chừng ở bên ngoài.
Phương Duy lập tức đứng dậy, nói: “A, được, con sẽ về ngay.”
Mấy người bên cạnh nghe được loáng thoáng được cú điện thoại, Trần Nhiễm hỏi: “Bây giờ cậu đi à? Về kiểu gì?”
“Ừm.” Phương Duy cúp điện thoại: “Người nhà đã mua vé máy bay cho tôi rồi, bây giờ tôi sẽ ra sân bay.”
“Bọn tôi đưa cậu đi.” Lưu Vũ Phong nói.
“Không cần đâu.” Phương Duy vội xua tay từ chối: “Tôi tự gọi taxi đi là được.”
Sau mấy lần cậu tới tôi đi cũng không cố chấp được bằng Phương Duy, cuối cùng cậu đi một mình. Chu Duệ Quân đưa cậu đến bên đường bắt taxi, nói: “Chỗ này cách sân bay không xa, cậu đừng vội.”
“Ừm.” Phương Duy đội mũ lên: “Mọi người chơi vui vẻ nhé.”
Chu Duệ Quân đút tay vào túi quần nói: “Ừm, cậu đi đường cẩn thận.”
Vào giờ phút này, Phương Duy cảm thấy đi sớm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-cho-cua-pavlov/3532700/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.