Tề Trường Sinh cùng Tề Trường Hoan bị mang lên một chiếc xe, một tên trói tay và bịt mắt của họ lại.
Không nhìn thấy gì khiến Tề Trường Sinh cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể dựa sát vào người của Tề Trường Hoan để giảm bớt sợ hãi một chút.
“Anh……” Tề Trường Sinh thấp giọng nói, “Bọn họ muốn đưa chúng ta đi đâu vậy?”
“Anh không biết.” Giọng của Tề Trường Hoan cũng có chút run rẩy, nhưng vẫn an ủi Tề Trường Sinh,” không cần sợ, ba ba nhất định sẽ tới cứu chúng ta.”
“Ừm……” Tề Trường Sinh thật sự sợ hãi, quyết định về sau sẽ không bao giờ cùng Tề Tu Viễn giận dỗi. Ba ba nhất định phải tới cứu bọn họ a!
Tề Tu Viễn không có nên xe gọi điện cho Tống quản gia, kêu người mang xe lại đây. May mắn là khu vực bọn họ cắm trại cũng không phải vùng hoang vu dã ngoại, Tống quản gia rất nhanh đã điều xe đến.
Tề Tu Viễn lái xe, đi theo điểm đỏ trên di động, trong lòng vừa nôn nóng vừa lo lắng. May mắn là hắn đã cài đặt định vị trên điện thoại của nhóm ái nhân.
Nói đến chuyện định vị này thì phải nhắc đến Tề lão gia. Thời điểm Tề Tu Viễn vừa mới cùng mấy đứa con trai ở bên nhau, Tề lão gia từng bắt cóc bọn họ một lần, lúc ấy hắn chạy đi tìm người muốn điên luôn. Cuối cùng phải đáp ứng một ít điều kiện của Tề lão gia tử thì mới thả người ra. Sau đó Tề Tu Viễn đều phải cài đặt định vị trên điện thoại của mọi người, sợ rằng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-chau-man-duong/1786354/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.