Trạng thái không liên lạc này bắt đầu từ lễ khai mạc cuộc thi và kéo dài trong hai, ba ngày.
Thật ra trước đây hai người họ cũng chỉ nhắn tin trò chuyện đôi ba lần, vì Phương Hiệt thường đi học, cuối tuần đều ở nhà nên không cần gửi tin nhắn. Nhưng bây giờ hai người ở xa nhau, thời gian sẽ bị kéo dài ra vô hạn, điều này cũng sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Phương Hiệt cũng biết Giang Tri Tân không có lý do gì mà nhất định phải nhắn tin cho mình, dù sao thì cậu cũng đang đi thi, không gặp khó khăn gì, đều là ở trong phòng ôn tập. Ra ngoài thì bảo với giao viên một tiếng, cũng không thể trở thành ếch xanh du lịch—— không đúng, lữ hành Phương Tiểu Hiệt.
Nhưng những ngày sau đó, cậu chẳng còn thời gian nghĩ về nó nữa.
Cuộc thi cấp này rất khoai, mùng 10 thi viết vòng loại, 11 thi thực hành, 12 thi trận chung kết, 13 nghỉ ngơi chờ kết quả, 14 trao giải bế mạc. Thời gian không vội nhưng đối với học sinh ôn thi thì gấp gáp quá.
Ngày thường cảm thấy mình cũng khá được nhưng khi kỳ thi lớn đến gần mới phát hiện mình chẳng gì được mấy thứ linh tinh, đầu óc cứ trống rỗng.
Lúc này đội nhóm rất quan trọng, hai ngày đầu tiên, ngoại trừ Đàm Trác thì mọi người đều tụ tập cùng nhau ôn tập. Đặc biệt là sau kỳ thi sơ khảo và thực hành, ngày hôm sau là chung kết, căng thẳng lan đến từng li từng tí trong thần kinh của mọi người, chỉ muốn một phút hoá thành hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-bao-mau-cam/1149220/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.