Lữ hành Phương Tiểu Hiệt cũng chả khác ếch xanh bao nhiêu, nghe có vẻ hơi ngớ ngẩn đúng không? Nhưng giọng nói cười cợt của Giang Tri Tân khiến cho Phương Hiệt cảm thấy hứng thú.
“Không phải bảo tôi gửi tin nhắn cho anh à?”
“Cũng không bảo chụp nhiều ảnh như thế” Giang Tri Tân cười hỏi: “Hai người một phòng à?”
“Ừ.” Bạn cùng phòng vẫn ở ngoài ban công chưa quay lại, Phương Hiệt định cho đối phương chọn giường trước,tạm thời ngồi trên ghế sô pha bên cạnh.
“Ở với một bạn lớp bên.”
“Ở chung hoà hợp đấy, tính chó của em——”
“Tính gì cơ?” Phương Hiệt lập tức hỏi lại
“… Tính tình ấy.” Giang Tri Tân mỉm cười “Ngày thường không rên một tiếng, bực tức lên là cắn người.”
“Vậy là do anh chưa gặp bạn cùng lớp….” Vốn dĩ Phương Hiệt định kể về Đàm Trác, nhưng nói được một nửa lại tịt, “Quên đi.”
Dù Đàm Trác ngu bỏ xừ nhưng cậu không thể nói xấu sau lưng cậu ta được, đây là quy tắc cơ bản của Phương Hiệt.
Mặc dù Phương Hiệt chỉ nói nửa câu nhưng Giang Tri Tân nhanh chóng hiểu ý cậu, có lẽ cậu có mâu thuẫn với bạn cùng lớp, anh không lo lắng Phương Hiệt lắm nhưng vẫn hỏi một câu:
“Tôi còn tưởng loại ngầu ngầu như em phải vênh mặt, trong trường không ai dám động đến chứ nhể?”
Phương Hiệt bị chọc cười đáp: “Không có gì đâu, tạm thời cậu ta không chọc tức tôi.”
Mặc dù Đàm Trác như bệnh nhân tâm thần kiểm tra sức chịu đựng của cậu nhưng ở trước mặt Phương Hiệt chưa đến nỗi tự vác thân đi kiếm đòn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-bao-mau-cam/1149219/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.