Một mảng sương khói lượn lờ trong rừng sâu, những tảng đá xù xì, cây to che rợp, kỳ lạ là nơi đây dù đã vào cuối thu nhưng suốt ngày sương mù ngập tràn, khắp nơi mù mịt, nhìn không rõ, hơn nữa người đi vào rừng cho tới giờ cũng đi không nỏi, bất giác, nơi này được người ta đặt tên là nơi chết chóc, thậm chí cả chim chóc cũng phải bay vòng, không muốn dừng lại quá lâu. Mà cũng không ai biết rằng, tại trong rừng rậm sâu này có một toà nhà tranh đơn giản, bên trong có một nam một nữ và một đứa trẻ, người đời không đi vào được mà họ cũng không đi ra được, muốn đi dạo, lại bị nhiễu loạn, bất kể họ đi thế nào cũng chỉ có vòng về một chỗ. "Hồng Lăng à, sao hắn còn chưa tỉnh vậy?" Một nam tử mặc áo tím nằm trên chiếc giường đơn sơ, quần áo trên người đã hơi rách nát, nhưng vẫn coi như sạch sẽ, trên mặt tuấn mỹ cứng rắn hơi tái nhợt, mắt khẽ nhíu, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nhọc, ngủ cũng không yên ổn, trên người hắn có một con rắn màu đỏ tươi đang trừng đôi mắt xanh rờn nhìn đôi mắt nhỏ, lưỡi thò ra thụt vào nhìn nam tử ngủ say như thân thiết lắm. "Tiểu thiếu gia, những lời này ngài đã nói mấy chục lần rồi, nô tỳ cũng đã trả lời ngài hơn mấy chục lần rồi đó" Một cô gái mặc quần áo màu đỏ xinh đẹp tức giận nới với đứa bé ngồi im trên người kia, trên tay bưng chén thuốc nóng hổi. Họ đúng là Bạch Vô Thương và Hồng Lăng mất tích đã lâu, hơn nữa thêm cả Sở Quân Mạc tâm trí như đứa trẻ vậy, đương nhiên còn có con xích luyện xà như hình với bóng đi theo nữa, ba ngươi là bị người ta đưa đến nơi này ba tháng trước, cũng chưa bao giờ đi ra quá một bước, không phải là họ không muốn đi ra, mà đã thử rất nhiều cách, gần như không đi ra nổi, may mà ở đây có lương khô, còn có nhiều thứ khác cũng đủ họ sống tiếp. "Nhưng hắn ngủ đã rất lâu rồi mà!" Trên mặt trắng nõn của Bạch Vô Thương dính chút bụi bặm, đôi mắt trong suốt lộ ra sự quan tâm nồng đậm, vốn khéo đưa đẩy mặt có chút gầy, chiếc miệng nhỏ kia của bé giống y mẫu thân bé, hay mím môi, lộ ra quật cường. "Hắn bị thương, đương nhiên không tỉnh nhanh lại được, hơn nữa chúng ta ở đây lại không có thuốc!" Giọng Hồng Lăng cũng hạ thấp xuống, trên mặt có bất đắc dĩ, không nói được, chỉ là đến ăn uống cũng càng ngày càng ít, thật sự nếu không đi ra ngoài chắc họ sẽ bị chết đói trong này mất. Bạch Vô Thương không lên tiếng, mắt to yên lặng nhìn Sở Quân Mạc, ánh mắt phức tạp, vừa hận lại mang theo nhiều điểm yếu. Nếu không phải vì cứu bé, ở trong rừng, bị tên bắn có lẽ là bé, bé không yên tâm vẫn đứng ở đây, vì thế biết rõ không đi ra được vẫn muốn thử đi một lần, khoảng cách lần này còn xa hơn lần trước một chút, cũng không ngờ trong rừng lại đầy rẫy cơ quan như thế. Nhưng bé không ngờ được Sở Quân Mạc lại trong lúc quan trọng đưa người chắn cứu bé! Tuy mấy ngày nay ở chung, trong lòng bé cũng không phải hận hắn như thế, nhưng vẫn không muốn tha thứ cho hắn đã từng làm với mẫu thân bé, hắn từng tự tay hạ một đao với mẫu thân, lại tự mình hạ lệnh bắn tên giết chết họ, tất cả đều làm cho bé rất hận hắn, đã quyết định trong lòng, bản thân chẳng còn liên quan gì đến hắn nữa. Ai ngờ hắn thế mà lại bị những kẻ đó bắt cóc đến, lại quên hết chuyện trước kia, trở nên ngốc nghếch, hắn như vậy, bé lại hận không nổi. Trong gần ba tháng ở chung nơi đây, hắn thật sự đối tốt với bé lắm, tuy bé vẫn thường không để ý tới hắn, có lúc còn mắng hắn, nhưng hắn vẫn khoan dung cười cười, trước sau như một vẫn cận kề bên bé, vì thế sau đó bé thật sự không nhẫn tâm nổi. Có lúc trong lòng bé trộm nghĩ, nếu trước đây hắn đối xử tốt một nửa như hiện giờ với mẫu thân và bé thì tốt biết bao? hôm nay hắn xả thân cứu bé, tâm tính trẻ con vốn không dễ phá bỏ, rất dễ hận mà cũng dễ tha thứ cho một người. Ở trong lòng Bạch Vô Thương, Sở Quân Mạc vẫn trên danh nghĩa là phụ thân bé, là phụ thân bé nhìn trộm sau lưng năm năm, trong lòng đứa bé vẫn khát vọng được phụ thân quan tâm và yêu thương, Sở Quân Mạc trước đây tỉnh táo không làm được, mà giờ khi hắn mất hết trí nhớ, hắn lại mang đến một phần tình yêu cho Bạch Vô Thương. "Tiểu thiếu gia, thật ra ngài đã muốn nhận tam vương gia rồi, không hề hận hắn có phải không?" Hồng Lăng nhìn bé, hỏi cẩn thận, trong mắt vui mừng, thật ra trong khoảng thời gian này tam vương gia cái gì cũng nhớ không rõ mà ngược lại tốt lắm, ít nhất rất thật lòng đối với Vô Thương, là thương bé phát ra từ nội tâm. Tuy trước đây nàng ta cũng hận hắn lắm, hận không thể giết được hắn, nhưng Sở Quân Mạc lúc này nàng cũng không hận nổi như vậy, mà ngược lại tràn ngập đồng tình, một vương gia máu lạnh cứng rắn vô tình như thế, trong tay nắm thiên quân vạn mã, ở tận tít trên cao, uy nghi nghiêm nghị, một thân tôn quý, lúc này lại như đứa trẻ vậy, điều này quả thật làm cho người ta không thể không tin tưởng. "Hừ, ai nói thế, ta hận hắn, chỉ sợ hắn chết ở đây, chúng ta lại phải chôn hắn thôi!" Khuôn mặt nhỏ của Bạch Vô Thương ảo não, mất tự nhiên quay đi, đứng dậy đi sang một bên rồi ngồi xuống, chỉ có ánh mắt không kìm được lại lén nhìn về phía Sở Quân Mạc đang nằm, đôi mắt to sáng cứ chuyển động đầy quan tâm. Hồng Lăng buồn cười lắc lắc đầu, đưa bát thuốc đến bón cho Sở Quân Mạc uống xong, lại nhìn đến con rắn đỏ nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, lòng nàng vẫn thấy rùng mình, mắt to hung hăng nhìn trừng lại, xà thối, nhìn gì vậy? Ta là người cứu chủ nhân của ngươi đó! Hừ, ta sợ ngươi làm cho tên đại ngốc này chết thôi! Con rắn đỏ nhỏ oán thầm, đồng thời quật trả ánh mắt khinh thường nhìn nàng ta, đem đầu rắn vùi sâu vào trong người, có chút cảm giác không đành lòng. Khinh, đồ xích quả quả đánh khinh, Hồng Lăng bón thuốc xong, thả bát xuống, suýt nữa tay cầm bát ném về phía con xích luyện xà thông linh kia, nhưng nàng ta cũng không dám, nàng ta sợ con rắn này chết đi được, bộ dạng kinh khủng, độc tính lại mạnh, nếu bị nó ngắn một nhát mạng nhỏ của nàng ta liền tạm biệt thế giới này luôn. Nha đầu chết tiệt kia, xà thiếu gia ta có bộ dạng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngươi không hiểu cứ nói lung tung! Con rắn phản đối mạnh mẽ. "Hồng Lăng, ngươi chắc chắn thuốc ngươi có hiệu quả chứ?" Mãi lâu sau, đứa bé nhịn không được lại mở miệng, thân hình nhỏ bé lại lũn cũn tiến gần giường, một tay vô thức đem con rắn nhỏ miết trong tay, một tay khác lôi đầu rắn ra, chập lại cùng đuôi rắn, bắt đầu xoay. "Tiểu thiếu gia, nô tỳ nấu thuốc mà ngài như thải thuốc vậy!" Hồng Lăng đối mặt với cặp mắt trắng kia, ai bảo là không quan tâm người ta chứ? Không quan tâm mà cứ hai ba canh giờ lại hỏi mấy chục lần sao? Không quan tâm mà chân cũng không định rời nơi này đi sao? Không quan tâm mà thần sắc hấp tấp trong mắt kia là gì chứ? Lại nhìn con rắn đỏ nhỏ khổ sở trong tay Bạch Vô Thương, sắc mặt Hồng Lăng tái nhợt, lùi ra sau từng bước, run giọng nói, 'Tiểu thiếu gia, con rắn kia bị ngài ngược đãi sắp chết rồi!" Ngược đãi đến chết còn chưa tính, nàng sợ con rắn đó nóng này sẽ cắn ngược lại một cái, lúc đó, nàng ta mới thật nên khóc đó! Bạch Vô Thương cúi đầu, thản nhiên liếc nhìn con rắn đỏ nhỏ không biết đã bị mình quay biết bao vòng, thấy chiếc lưỡi thống khổ của nó thò ra thụt vào coi như không thấy, tiện tay hất một cái, con xích luyện xà nhỏ bị người ta nhẫn tâm trói lại, cố sức giãy dụa, trong lòng rất tức, rất tức giận, vì sao nha đầu kia sợ nó, còn thằng nhóc này lại không sợ nó chứ, lúc nhàm chán lại lấy nó ra làm đồ chơi, không vui thì sẽ ngược đãi nó, đồ ma quỷ, sau này, nó phải tránh xa nó ra mới được! "Lẽ ra đã tỉnh lại rồi, sao vẫn còn chưa tỉnh nhỉ?" Một ngàn lời nói, Hồng Lăng nghe hơi đau đầu, bước nhanh ra ngoài, nàng đã không muốn trả lời vấn đề này, vết thương tam vương gia không nặng, chỉ bị hôn mê thôi, đến thời điểm tỉnh lại tự nhiên sẽ tỉnh! Con rắn đỏ nhỏ cố tự bò phẫn nộ ra ngoài, những lời này nó nghe cũng thấy hơi phiền! Thằng nhóc này chẳng phải lắm lời và đáng ghét bình thường đâu. "Nè, ngươi mau tỉnh lại đi, sau khi tỉnh lại, cùng lắm sau này ta không chửi, cũng sẽ không phớt lờ ngươi đi nữa, sau này ta sẽ chơi cùng ngươi!" Thấy trong phòng không còn ai, Bạch Vô Thương cúi về phía đầu giường, đưa tay ra giúp sửa bên cạnh Sở Quân Mạc, đôi mắt sáng ngời có khát vọng và nhung nhớ tự nhiên, tuy Sở Quân Mạc trước đây không thương bé, nhưng hắn vốn là người anh hùng người ta ngưỡng mộ, võ công cao cường, dẫn quân đánh giặc, lại có thêm nhiều tôn kính hắn hơn, trong lòng bé, Sở Quân Mạc vẫn là một người lớn rất cao, tuy bé không thích hắn, không có nghĩa là trong lòng bé không sùng bái hắn, tuy sau lưng hắn đã làm nhiều chuyện không tha thứ được. Tay bé nhỏ chậm rãi sờ trên lông mày mặt mũi Sở Quân Mạc, vuốt ve nhẹ nhàng, đây là lần đầu tiên bé và hắn ở chung gần nhau thế, lần đầu tiên, trong lòng bé thấy gần cha như thế. "Ta và nương đều yêu người như vậy, vì sao người lại không thích chúng ta chứ?' Giọng xen lẫn mất mát và đau xót, như có như không tràn ra bên môi, nhẹ nhàng tan trong không khí, có áp lực nặng nề, như tấm chân tình nhất của đứa trẻ chất vấn. "Vì sao người không thừa nhận ta là con người chứ? Mà nương nói người là cha ta, vì sao người không chịu nhận ta chứ?" Bạch Vô Thương hơi tức giận, tay bé nhỏ rời mặt Sở Quân Mạc, trong mắt loé lên hận ý, chính bởi hắn không chịu nhận, vì thế bé và nương mới bị ăn nhiều khổ sở đến thế, trong phủ này phụ nữ thường xuyên cười nhạo bắt nạt họ, mắng bé là con hoang, thời điểm ấy, bé nghĩ rất nhiều nếu hiện tại hắn đột nhiên xuất hiện bên cạnh, ôm lấy bé nói với người khác bé là con hắn! Nhưng một lần như vậy cũng chẳng có bao giờ, cả cái liếc mắt của hắn cũng không. Bé hận hắn! Cực kỳ hận hắn! "Người đã không chịu nhận ta, ta đây cũng không cần biết người, trước đây không phải rất tốt sao, vì sao người lại cứu ta chứ? Vì sao ta sẽ khổ sở vì người chứ? Người là người xấu, dù không nhớ rõ ta và nương, lại gây thêm chuyện khổ sở cho ta, ta chán ghét người!" Lời giận dữ xen lẫn trong tiếng nức nở, như muốn trút hết những gì trước kia không dám nói, lòng vẫn mong, vẫn chưa đem hết những gì trong lòng trút hết ra. Tay Bạch Vô Thương ra sức đấm lên ngực Sở Quân Mạc, bụng cong lại đầy thương tâm. "Ta hận người, hận người, vì sao người lại xuất hiện chứ? Vì sao người không thích ta? Vì sao người còn nhẫn tâm muốn giết ta và nương chứ? Ta hận người, hận người chết đi được..." Hai tay đều nổi lên chút ác độc đấm Sở Quân Mạc, trên mặt non nớt rơi hai hàng lệ dài, mắt to tròn đỏ hồng, loé lên yêu hận đan xen, áp lực cảm xúc tại một khắc bộc phát, theo lời nói hận, cũng vừa bắt đầu thì mạnh mẽ rồi giảm dần, đến câu sau từ hận trong miệng cũng đã nhuốm chút cảm xúc lo lắng. Hồng Lăng luông bên ngoài nhìn, bịt miệng, lén khóc, tiểu thiếu gia nhất định đau khổ lắm, bé còn nhỏ vậy mà rất khát vọng được cha đùm bọc yêu thương. Sở Quân Mạc có thể không thương tiểu thư, sao cả tiểu thiếu gia cũng không nhận chứ? Thật ra hắn vẫn tốt vậy, như vậy hắn thật sự tham món lợi tiểu thiếu gia, có lẽ trong tiềm thức hắn muốn bồi thường những gì thiếu cho tiểu thiếu gia. Nàng ta không đi ngăn Bạch Vô Thương lại, bởi nàng biết, giờ khăắcnày, bé thật sự nhận Sở Quân Mạc, bất kể sau này thế nào, ít nhất hiện giờ Sở Quân Mạc vẫn là người cha khát vọng trong lòng bé. "Người là người xấu, sao người vẫn còn chưa tỉnh chứ? Vì sao muốn chọc ta khóc? Ta hận người, hận người!" Lực trong tay giảm dần, Bạch Vô Thương nức nở trừng mắt nhìn hai mắt nhắm nghiền của Sở Quân Mạc, tay nhỏ bé duỗi ra, nhẹ nhàng xoa trên người hắn, nước mắt tìm ánh mắt hắn, long lanh giơ tay áo lau đi, trong miệng lại bắt đầu kể lể tội Sở Quân Mạc trước đây, "trước đây, mỗi lần nhìn thấy bóng người, đều rất mong người quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái, chỉ cần một lần thôi cũng được, người cũng không! Rất mong người có thể giống cha của những đứa trẻ khác, cũng đặt ta lên vai, giơ cao lên, chơi một lần với ta, gọi ta một tiếng con, người cũng không! Rất mong người có thể cùng ăn cơm với ta và nương, nghe người dạy dỗ bảo ta bướng, người lại không! Rất mong người có thể dạy ta đọc sách tập võ, dù nghiêm khắc, ta cũng không sợ, dù bị người khác đánh, lại ôm lấy ta, che chở ta cũng chỉ có nương, ở đó, ta nghĩ nhiều người sẽ xuất hiện, như thiên thần tới bảo vệ chúng ta, nhưng người cũng không! Bởi người chưa bao giờ liếc mắt nhìn chúng ta cái nào, có lúc nhìn cũng chỉ lạnh lùng liếc xéo một cái, rồi tránh rất nhanh, người thật sự ghét chúng ta tới vậy sao?" Bạch Vô Thương cúi đầu, càng nói không ngừng, như muốn trút toàn bộ mọi uất ức trước đây ra, nước mắt cứ chảy xuống không ngừng, tay bé nhỏ càng lau mạnh, mũi nhỏ đỏ bừng lên. "Ta đã quyết định hận ngươi rồi, hận ngươi mãi mãi, nhưng vì sao người lại cứu ta chứ? Cho dù người cứu ta, ta vẫn hận người như thế!" Bé vẫn khóc không để ý đến Sở Quân Mạc đã mở mắt ra, đang dùng loại ánh mắt mê man đầy đau lòng nhìn bé, vì sao khi nhìn thấy bé khóc, hắn có cảm giác rất áy náy và đau lòng chứ? Vì sao nghe được lời bé nói hận hắn, hắn cả thở cũng thấy khó nữa chứ? "Không....Đừng hận ta được không?" Cố sức giơ tay lên, ngốc nghếch lau đi nước mắt Bạch Vô Thương chảy xuống, trong giọng nói nhiều áy náy và cẩn thận, có phải hắn làm tổn thương bé quá nặng không, bả vai đau, tim lại càng đau hơn! "Người.....Người tỉnh, người rốt cục tỉnh rồi, được, ta không hận người nữa, nếu người vẫn cứ ngủ tiếp ta đây sẽ hận người cả đời!" Bạch Vô Thương thấy hắn tỉnh lại, trong mắt vui vẻ, chỉ là miệng vẫn quật cường như cũ. "Không ngủ, không ngủ nữa!" Sở Quân Mạc hoảng sự đồng ý, thấy bé nở nụ cườ, nét lo âu trên mặt mới dãn ra. Bạch Vô Thương lại không biết nói gì, bởi một câu nói vô tâm của bé, ba ngày sau Sở Quân Mạc không dám ngủ, dỗ thế nào cũng không chịu nhắm mắt, cuối cùng Bạch Vô Thương đành phải uy hiếp hắn, hắn mới chịu đi ngủ. "ai bảo người choáng váng như vậy, sau này cấm không được lao tới đột ngột nữa!" Bạch Vô Thương nhớ tới một màn trước, khuôn mặt nhỏ lại căng lên, mắng Sở Quân Mạc mạnh mẽ. Sở Quân Mạc cười ha ha hai tiếng, dù sao hắn chỉ không muốn nhìn thấy bé bị thương thôi, nếu lần sau bé gặp nguy hiểm nữa, hắn còn có thể cứu bé. "Ngu ngốc, ta nói người có nghe không hả?" Bạch Vô Thương lại bắt đầu rống lên, tay nhỏ nắm chặt lại, rõ còn ngốc hơn bé, lại còn dám xông ra cứu bé, lần sau cũng sẽ không may thế đâu. "Ngươi nói không mắng ta nữa mà?" Sở Quân Mạc rũ mắt xuống, giọng lí nhí. "Ta chưa nói!" Cậu nhóc cũng không thừa nhận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, mắt loé ra. "Ngươi có, ta vừa rõ ràng nghe được mà!" Chứng cớ xác thực vô cùng, hắn thật sự nghe được mà. "Người nghe nhầm rồi!" "Nói chuyện với ngươi chán chết!" Vị người lớn vô tội đáng thương... Khoé miệng cậu nhóc hơi nhếch lên, nhìn hắn mới giống trẻ con đi ha? Vì sao bé lại ngây thơ đến mức đi cãi nhau với một thằng ngốc chứ? Lắc đầu, hai tay chắp lại, chân nhấc lên, khốc khốc, tâm tình rất tốt đi ra ngoài, quên đi, bé trẻ con chẳng chấp người lớn, lần này, cứ để cho bé đắc ý đi! "Ngươi đi đâu thế? Ta cũng đi!" Sở Quân Mạc từ lúc gặp Bạch Vô Thương cho tới nay biến thành kẹo cao su dính chặt lấy đứa bé lập tức đứng dậy, giãy dụa muốn xuống giường. "Ngu ngốc, không biết mình đang bị thương sao? Nhanh về nằm đi, khi nào thật khoẻ hẵng hay!" Thằng nhóc bình tĩnh như thường, quát một cái với hắn, bóng chạy nhanh tới bên người hắn, đè hắn xuống lần nữa, khuôn mặt nhỏ thâm xì. "Ngươi lại mắng ta!" Ngoan ngoãn nằm xuống, Sở Quân Mạc rất bi thương chỉ trích bé, hắn chỉ muốn cùng bé đi ra thôi mà, cứ đi loạn bên ngoài đều rất nguy hiểm, hắn lo cho bé lắm. "Ai bảo ngươi không biết chiếu cố tới mình chứ, từ giờ trở đi, ngươi chỉ có nằm ở trên giường!" Bạch Vô Thương nói rắn, thấy hắn định mở miệng, lại bảo, "Không được nói không, nếu không sau này ta sẽ không để ý tới người nữa!" "Được, ta nghe, vậy ngươi chớ đi!" Sở Quân Mạc nằm trên giường, không cảm giác được một bàn tay đang lặng lẽ kéo ống tay áo hắn, lại sờ được mảng ẩm ướt bất giác kinh hoảng và đầy đau lòng nói, "Ngươi khóc rất lâu rồi!" Là khẳng định không phải nghi vấn. Khuôn mặt nhỏ của Bạch Vô Thương đỏ bừng lên, giật tay áo xuống, chết cũng không nhận, "Không có, người nhìn nhầm rồi, đó là nước thôi!" "Không phải nước mà là ngươi khóc!" "Nói nữa ta không để ý đến người luôn!" Nói không xong thì uy hiếp, trăm lần thử đều linh, người nào đó ngoan ngoãn im miệng ngay, nhưng cặp mắt đơn thuần vô tội ấy vẫn nhìn thẳng vào bé. Bạch Vô Thương mất chí khí ngồi phịch một bên, vẻ mặt ảo não, bị mắt hắn nhìn mà chẳng dám giơ tay nhấc chân, đã bao giờ bé bị vậy chưa? Hồng Lăng thấy quan hệ hai người hoà hợp, bất giác nở nụ cười, chỉ có cảm giác rất kỳ lạ, rốt cục là ai đang dỗ ai đây? Sao cảm giác như nhân vật bị đổi chỗ vậy? Nhưng tiểu thiếu gia xoay người đứng lên nhìn thật đáng yêu, nếu tiểu thư nhìn thấy quan hệ hiện giờ của họ tốt như vậy, chắc cũng vui lắm đó? Lúc này đoàn người Bạch Mặc Y đang đi trên con đường ngắn, đụng phải một kẻ không ngờ, lại trong dự kiến, xuất hiện đột ngột.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]