“Bé con nho nhỏ à, ta vừa cứu cháu đó!” Lão nhân Thiên Ky nhìn bé,lão cứu bé, bé còn không biết nói câu cám ơn sao? Vì sao còn có bộ mặttrông ghét lão vậy chứ?
“Cháu không phải là bé con nho nhỏ, cháugọi là Bạch Vô Thương, ông lão quái nhân này ạ!” Bạch Vô Thương ghétnhất là bị người khác nói bé nhỏ, hiện giờ lại còn giáng cấp bé xuốngthành bé con nho nhỏ nữa chứ, tức giận ghê, trừng mắt nhìn lão nhânThiên Ky, ta có cần ông cứu đâu chứ!
“Bé con nho nhỏ à, ta nhậncháu là đồ đệ có được không?” Thiên Ky vốn là người cố chấp, chẳng cầnngươi có nguyện ý hay không, ta muốn gọi thế nào thì gọi chứ!
“Không được!” Bạch Vô Thương chẳng hề nghĩ ngợi cự tuyệt, dám gọi bé là bé con nho nhỏ, bé chẳng thèm làm đồ đệ của lão đâu nhá!
“Bé con nho nhỏ à, võ công của ta lợi hại lắm đó, y thuật cũng lợi hại nữa, kỳ môn độn giáp cũng lợi hại nữa, khinh công cũng lợi hại nữa nè….Cháucòn lo lắng cái gì chứ!” Thiên Ky bắt đầu thổi phồng lên năng lực nhưthuộc lòng bàn tay của mình, đã nghĩ có thể đả động được bé và mẹ bé cótính cao ngạo giống y nhau.
“Không cần!” Bạch Vô Thương vừa xốc chăn lên, hình như ngực chẳng thấy đau nữa, trên người cũng thoải mái rất nhiều, bé nhớ mẹ!
“Bé con nho nhỏ à, cháu định đi đâu thế? Sư phụ ôm cháu đi nhé!” Lão nhânThiên Ky lập tức tiến lại, tới đỡ lấy Bạch Vô thương đẩy Bạn Nguyệt raxa, đồ đệ của lão, cấm không được ai chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775799/chuong-51-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.