"Vậy Bạch thừa tướngkia về đến nhà, có mời thái y đến trị liệu, hết thảy bình thường, chưacó chuyện lạ gì cả!" Lưu tinh cung kính đáp, gật đầu đồng tình với LưuPhong bên cạnh.
"Từ hôm nay trở đi, ta muốn biết mọi cử động của Bạch phủ!" Ngọc Vô Ngân nhẹ nhàng khoát tay, ánh mắt thâm thuý làmngười ta nhìn không rõ cảm xúc, chỉ cảm giác một mảng lạnh băng.
"Chủ tử, thuộc hạ hoài nghi thư phòng Bạch phủ có mật đạo ạ" Lưu tinh hơi do dự chút lại nói.
"Hoài nghi ư? Ta muốn biết rõ hơn!" Ngọc Vô Ngân lạnh lùng theo dõi hắn, "Nói xem từ đâu mà ngươi hoài nghi vậy?"
"Thuộc hạ thủ ở Bạch phủ nửa ngày, lẽ ra Bạch thừa tướng sau khi bị Bạch cônương đả thương thì trước tiên phải về phòng đợi thái y đến trị liệu,nhưng Bạch Triển Bằng sau khi về phủ lại bảo người hầu dìu ông ta đếnthư phòng, nếu không phải đi gặp một ai đó thì thuộc hạ cũng nghĩ khôngra hành vi của ông ta ạ!" Lưu tinh cau mày, lúc ấy hắn sợ bị phát hiệnnên cũng không dám tới gần quá, đợi Bạch Triển Bằng sau khi rời đi, hắnmới đi tra thư phòng nhưng hắn lại không rõ mật đạo gì trong phòng, nhìn cả nửa ngày mà cũng không tìm ra dấu vết gì để lại.
"Được, tabiết rồi, trong khoảng thời gian này ngươi tiếp nhận nhiệm vụ của LưuPhong!" Ngọc Vô Ngân thản nhiên nói xong, xoay người, nhìn lên một loạithực vật xanh mơn mởn trên bậu cửa sổ kia.
Lưu Phong mặt tái nhợt, nhìn Lưu tinh cầu cứu, xong rồi, chủ tử lại để cho không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775788/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.