Bạch Mặc Y kéo tay con, dựa vào trí nhớ trong đầu đi về phía nhà bếp, trênđường đụng phải người hầu Bạch phủ, đều bị coi thường khinh bỉ, coi nhưkhông thấy hai mẹ con nàng. Tất cả điều này, BẠch Y đều nhìn thấy hết,ghi tạc trong lòng, lửa giận trong lòng từ từ bốc lên.
“Nha đầuchết tiệt kia, sao mày lại đến đây hả? Đã nói sớm cho mày rồi, đợi khinào các tiểu thư phu nhân ăn xong thì mới có cơm thừa canh cặn cho cácngươi, đi mau, đi mau, đỡ xui ở đây!” Vương đại nương quản sự nhà bếpdẫn đầu đi tới đẩy Xuân Nhi ra, còn vỗ vỗ tay, như chạm phải thứ gìkhông sạch sẽ vậy, hơi để ý đến Bạch Mặc Y ở cửa, coi như không thấy,tiếp tục xoay người làm việc.
“Xuân Nhi, vả miệng cho ta!” Bạch Mặc Y nói nhẹ nhàng, giọng rất nhẹ, rất êm, lại mang theo một luồng tiêu điều xơ xác.
Xuân Nhi giật mình một cái, đứng thẳng người lên, nghĩ đến lời tiểu thư vừanói, nếu nàng ta sợ hãi sau này cũng đừng đi theo nàng ấy nữa! Ngàythường những kẻ này lúc nào cũng tránh xa hoặc bắt nạt các nàng khắp mọi nơi, đáy lòng đã sớm tồn ý hận, nay tiểu thư đã thay đổi, vậy nàng cũng không thể cho tiểu thư xem thường mình được. Giơ tay lên, tát mạnh mộtcái vào mặt béo cuả Vương đại nương, tát xong, thấy trong lòng đã quá,đã có cái tát thứ nhất, thì lại tiếp có cái thứ hai, bàn tay cứ tát liên tục, đánh cùng lúc, vương đại nương kia phản ứng không kịp, chỉ lát sau mặt đã bị tát cho sưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/con-a-cha-con-la-ai-vay/775749/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.