Hai người bọn họ sánh vai dưới ánh trăng đến bãi đỗ xe, Đinh Khải Huy vẫn nhớ như in lần cuối cùng bản thân anh và Lưu Hải Quỳnh cùng nhau đi dạo dưới ánh trăng là khi nào, thật ra nó cũng không phải một kí ức đẹp gì cho cam.
Lúc đó là cuối hè, kì thi đại học vừa kết thúc Đinh Khải Huy đã nhịn không được chạy đến nhà Lưu Hải Quỳnh nhưng mà lúc đó cô lại như biến mất khỏi thế giới, có tìm nửa ngày cũng không ra, gọi đến hết tiền điện thoại cũng không được, đến những nơi cô có thể đến nhất cũng tìm không thấy.
Đinh Khải Huy một bên lo lắng cho cô, một bên tự an ủi chính mình. Mãi đến nửa đêm, ánh trăng đã lên cao cùng những vì sao tinh tú thì khi ấy cô mới xuất hiện trước mắt cậu. Nhưng lúc đó cô đã nói gì vậy nhỉ? Cô nói...
- Đinh Khải Huy, cậu đừng đến tìm mình nữa, một năm qua cảm ơn cậu đã giúp đỡ mình.
- E-em nói cái gì vậy?
Lưu Hải Quỳnh cắm chìa khóa vào ổ, hai tiếng lạch cạch vang lên giữa không gian màn đêm tĩnh lặng, cô còn cảm nhận được bàn tay mình đang run lên và cả bầu không khí áp lực đè nén.
Đinh Khải Huy bước vội đến cùng với đôi chân tê rần vì ngồi chờ quá lâu, cậu nắm chặt lấy cổ tay cô không kìm sức giống như cậu đang mất đi tính tự chủ.
- Đinh Khải Huy, cậu đừng đến tìm mình nữa.
- Ba mẹ mình đã trở về rồi, họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cola-khong-duong/2606433/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.