Hà rơi nước mắt "em có làm gì mất lòng ai bao giờ đâu, sao họ lại phải phóng hoả đốt nhà em".
Kiên đỡ Hà ngồi xuống gốc cây mục..."cháy rụi cả rồi, thôi thì em cứ về nhà anh trước đã !"
'Dạ...nhưng như vậy có tiện không anh ?'
"Không sao đâu em, mẹ anh là người rất tốt bụng, trước giờ bà đã giúp đỡ rất nhiều người".
Hà vui vẻ đồng ý theo Kiên về nhà...
…………
Kiên nắm tay Hà và ân cần dìu Hà về nhà mình.
"Mẹ anh đang ngủ, em về phòng anh nghỉ ngơi trước nhé ! Có gì thì sáng sớm mai thức dậy rồi hẳn chào hỏi mẹ anh".
'Dạ !'
Hà nhìn chằm chằm vào phòng Liên một lúc rồi mới nhẹ nhàng bước vào phòng Kiên. Nhớ đến bao nhiêu chuyện đã xảy ra với mình, Hà nghiến răng nguyền rủa "Mẹ con mày giỏi lắm !"
Kiên nằm xuống giường rồi kéo Hà nằm xuống bên cạnh, anh nghiêng người sang nhìn Hà "Em ngủ đi !"
Hà không nói gì, chỉ ngoan ngoãn nhắm nghiền đôi mắt.
Trời cũng sắp sáng rồi, cả hai muốn ngủ một giấc thật ngon...đêm nay họ không còn tâm trạng để nghĩ đến việc xác thịt nữa !
Oa...
Kiên hốt hoảng bật dậy !
Oa...
Anh đưa mắt nhìn sang bên cạnh, tiếng khóc vẫn văng vẳng mãi bên tai. Âm thanh như xé nát đêm tối...
Hà khẽ hỏi Kiên "anh sao vậy ?"
"Em có nghe tiếng khóc của trẻ con không ?"
'Em không nghe thấy gì cả !'
Nói xong thì Hà ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650908/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.