Sắp đến giờ xe khởi hành, mời bà con lên xe.
Kiên nhìn Liên thêm vài giây rồi nói leo lên xe.
Liên cười cười nhưng không lên tiếng, cô biết con người luôn là như vậy "có thì không biết trân trọng, đến khi mất đi thì mới tiếc nuối !"
Xe chạy lạch tạch trên đường...đoạn thì gồ ghề, đoạn thì lầy lội !
Hành khách trên xe cũng đã xuống xe gần hết, chỉ còn lại một hai người sống ở những Thôn xa xôi như Kiên.
Ngoài trời thì lại mưa lất phất, mưa cứ tạt vào xe...cả người Kiên ướt sũng.
Cô gái ngồi đối diện nhíu mày 'Này anh, sao anh không hạ tấm rèm cửa xuống ?'
Kiên đưa tay mở sợi dây cho tấm bạc rơi xuống. Chỉ còn nghe tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, lòng Kiên đau như ai cào ai xé "sao con trai lại không gặp mình ?"
Xe lam chạy về đến đầu ngõ thì dừng lại...
'Này anh bạn, anh không định xuống xe sao ?'
Kiên nhìn bác tài xế rồi khẽ gật đầu "cảm ơn !"
Kiên là hành khách cuối cùng trên chuyến xe lam chiều nay.
Trời vừa mới ngớt trận mưa to, đường khá lầy lội. Kiên bỏ đôi giày đang đi dưới chân ra và cầm lên. Ghé qua cầu ao rửa chân rồi mới vào nhà.
Tõm...
Mưa to quá, nước ngập cả chiếc cầu dưới ao. Kiên sảy chân rơi xuống nước, cả người ướt sũng. Kiên vớ lấy tấm ván rồi bám vào leo lên.
Kiên ngồi xuống rửa mặt, nhìn thấy bóng mình dưới đáy ao Kiên giật bắn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650449/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.