'Mẹ ! Mẹ thế nào rồi ạ ?'
Nghe giọng nói ngọt ngào, Liên ngồi bật dậy "con trai ngoan của mẹ".
Bé con nhào thẳng vào lòng Liên, tham đắm ngửi mùi cơ thể của mẹ. Còn không quên cọ cọ má vào lòng Liên.
- Con có đói lắm không ?
Bé con quét mắt sang nhìn Kiên rồi khẽ cười với Liên "Dạ, ông ấy đã mời con ăn cơm rồi ạ !"
Kiên cắn môi không nói nên lời, anh thấy con trai rất ghét anh.
Thấy mẹ con Liên âu yếm nhau, Kiên tủi thân quá nên lủi thủi đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Liên, Liên khẽ hỏi con trai "Quyết, sao con lại ghét ba của con đến như vậy ?"
'Vì ông ấy chẳng phải là người tốt !'
- Ông ấy rất thương con mà đúng không ?
'Không, ông ấy đã từng hại chết con...nên con rất ghét ông ấy'.
Liên không lên tiếng, dù con trai chỉ là một đứa trẻ nhưng nó cũng có suy nghĩ riêng của nó, cô biết mình cần phải tôn trọng suy nghĩ và tư duy của con. Để từ từ rồi khuyên con, giờ muốn nó chấp nhận người ba này thì có vẻ như rất khó khăn, vì Kiên đã từng gây ra lỗi lầm lớn đến như vậy.
Kiên ngồi xuống ghế đá, mắt nhìn về phía xa xăm. Màn đêm buông xuống, hơi sương lạnh buốt cả tâm hồn, Kiên đưa mắt nhìn vào khoảng không mênh mông...nơi đó chỉ có màn đêm tăm tối bao phủ cả tầm nhìn. Chưa bao giờ Kiên thấy lòng mình trống vắng đến như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/coi-chet/2650443/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.