Edit: ShiningL
Beta: Kelis
Tháng sáu là mùa chia tay.
Sau khi kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học, học sinh cuối cấp rời đi, khuôn viên trường rộng lớn bỗng trở nên vắng vẻ.
Khu phòng học của lớp 12 trống rỗng, không có ai. Chỉ có cây hoa trà đỏ đang nở dở dang trước cửa lầu một là còn đó. Một mảng cánh hoa lớn rơi trên cỏ, dòng chữ “Cố gắng thi đại học” do một người có tâm dán lên.
Phó Nguyệt Đài nhìn thoáng qua lớp học trống rỗng lần cuối rồi khóa cửa lại.
Ba năm hè qua đông đến. Thành thật mà nói, đây là một mùa hè dài đằng đẵng mà các học sinh cuối cấp đã chờ đợi từ lâu.
Phó Nguyệt Đài rảnh rỗi nên mỗi tuần về nhà ba mẹ một lần. Mỗi lần như thế, vấn đề kết hôn luôn là chủ đề xuất hiện trên bàn ăn. Trước giờ anh luôn đáp qua loa cho có, nhưng lần này anh lại nói là sắp rồi.
Sắp rồi nghĩa là gì, khỏi nói cũng biết. Cha Phó mẹ Phó cười ẩn ý.
Chiều chủ nhật, Phó Nguyệt Đài mua vé máy bay đến thành phố C.
Đến nhà cô, Phó Nguyệt Đài đứng ở cửa vươn tay ra bấm chuông.
An Nhạc ra mở cửa cho anh. Cô không mặc đồ lót, chỉ mặc một chiếc váy hai dây lửng, ngắn đến đùi, thấp thoáng hiện lên hai điểm quyến rũ. Dây váy cực kỳ mỏng, vòng qua bờ vai mảnh dẻ của cô.
Không biết quần áo làm bằng voan hay lụa, nhìn rất lả lướt, lướt thẳng vào lòng Phó Nguyệt Đài.
An Nhạc không phát hiện, tức giận trừng mắt nhìn anh, “Anh không có chìa khóa sao?”
Phó Nguyệt Đài giả vờ dụi mũi, “Quên đem rồi.”. Đọc ?ru?ệ? ha?, ?ru? cập ?ga? { TRu?TR ?Ye?﹒v? }
“Sao không quên đem theo cái thân luôn. Vào đi.”
Trong phòng có điều hòa, rất mát mẻ.
Phó Nguyệt Đài ngồi trên bộ sofa màu trắng do An Nhạc mua, uống hết ly nước trên bàn trà mà An Nhạc đang uống dở. An Nhạc không nhìn thấy.
Cô đưa cho anh một ly nước dưa hấu ướp lạnh, “Uống đi.”
Phó Nguyệt Đài nhận lấy, vô tình đụng phải tay cô, lạnh y như nước dưa hấu.
An Nhạc ngồi co chân trên sàn, tựa lưng vào ghế sofa nhìn anh.
“Sao hôm nay anh lại tới đây, không phải kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc rồi sao?”
Phó Nguyệt Đài nhìn cô. Theo ánh mắt có thể thấy làn váy của cô dần tuột xuống bắp đùi, lộ ra điểm màu trắng dùng để che đậy chỗ kia, nơi mềm mại mà anh thường xuyên lui tới. Sâu trong cặp đùi trắng như tuyết, thấp thoáng có thể thấy nơi tối màu hơn so với vùng da xung quanh.
Phó Nguyệt Đài đảo mắt, cầm ly nước dưa hấu lên uống. Nước có màu đỏ, giống như màu đỏ của lần đầu tiên rơi trên ga trải giường.
Anh đè nén những suy nghĩ không phù hợp với trẻ con xuống, sau đó nói: “Hôm qua ba mẹ giới thiệu đối tượng cho tôi xem mắt.”
“… Ồ.” Trong lòng An Nhạc có chút chua xót, cố làm ra vẻ như không để ý.
Cô bĩu môi nhìn anh, “Anh ưng người ta hả?”
“Em lo lắng à?”
“Em chỉ lo lắng cho mối quan hệ sau này của chúng ta. Em là người có nguyên tắc, đừng mơ em làm bồ nhí của anh.”
Phó Nguyệt Đài nhìn cô trầm ngâm, nhưng không lên tiếng.
An Nhạc bị anh nhìn đến nổi da gà, một lúc sau mới chủ động hỏi: “Phó Nguyệt Đài, hay là… chúng ta làm người yêu đi. Vậy thì lúc nào cũng có thể làm tình.”
“Chẳng lẽ em muốn ở bên anh chỉ vì chuyện này sao?” Anh cau mày, có chút tức giận.
An Nhạc lắc đầu, “Cũng không hẳn.”
“Chứ vì sao”
An Nhạc nói bừa, “Như một thói quen á, anh hiểu không?”
“Có ý gì. Anh không hiểu. Nói rõ đi.”
” … “
” Nói đi. “
An Nhạc cắn môi, nói thẳng, “Bởi vì em thích anh, được chưa hả?”
“Được.”
“Được cái gì.”
“Anh cũng thích em.”
“Hả?”
“Chúng ta ở bên nhau đi.”
“Anh nghĩ nhanh vậy sao? Không cân nhắc lại à?”
“Anh đã sớm cân nhắc xong lâu rồi. Không cần cân nhắc nữa.”
An Nhạc làm bộ nhắc nhở anh, “Anh cũng biết rồi đó, em là trap girl, lỡ sau này em lại trap anh rồi sao?”
Phó Nguyệt Đài tỏ vẻ thờ ơ, “Sao cũng được. Dù sao thì đời này anh cũng chỉ để em trap. “
An Nhạc: “……”
Bầu không khí hơi ngượng ngùng. Phó Nguyệt Đài nhìn chằm chằm vào mặt cô hỏi: “Em muốn hôn không?”
An Nhạc bực mình, “Anh có thể đừng nói thẳng như vậy không? Trực tiếp làm luôn không được à?”
Phó Nguyệt Đài đặt ly nước dưa hấu lên bàn trà, từ trên sofa leo xuống. Anh duỗi tay bế cô lên khỏi mặt đất, sau đó cả hai dựa xuống sofa.
An Nhạc ngồi cong chân trên đùi anh, tháo kính của anh ra.
Cô vòng tay qua gáy anh, nhìn xuống.
“Phó Nguyệt Đài, anh phiền quá. Lần nào cũng do em chủ động.”
Anh cười, “Từ nay về sau sẽ do anh chủ động.”
Sau đó anh hôn lên môi cô, triền miên, trìu mến, mang theo sự nhớ nhung vô vàn.
Sáu năm này, quanh đi quẩn lại, cuối cùng họ cũng đã biến dấu chấm cuối câu trong mối quan hệ giữa hai người thành một dấu phẩy.
HOÀN!
*huhu vui quá, tuy kết hơi cụt nhưng mà cũng đáng yêu ha mọi người:3333