Edit: ShiningL
Beta: KelisGần đây An Nhạc phát hiện càng ngày mình càng không thể rời khỏi Phó Nguyệt Đài, mối quan hệ của họ nếu nói là bạn tình, thì lại có vẻ thân thiết hơn so với bạn tình, nhưng nếu là bạn trai bạn gái, thì hình như cũng chưa tới mức đó.
Với tình hình hiện tại thì cái nào cũng không phù hợp, rắc rối chết đi được.
Haizzz, An Nhạc thở dài.
Rõ ràng lần trước đã lên kế hoạch dùng dao chặt đứt mớ hỗn độn này, nói thẳng với anh là muốn kết thúc, đích thân đến huyện Phủ Vân, cuối cùng lại bị Phó Nguyệt Đài làm gián đoạn, chẳng giải quyết được gì.
Cô bắt đầu tự hỏi lý do tại sao hai người lại phát triển thành tình trạng như bây giờ, rồi lại phát hiện ra hình như không thể trách ai được, dù gì người mở lời trước cũng là cô.
Nếu vậy, tại sao cô lại đưa ra đề nghị như vậy?
Kết thúc, thật sự khó đến vậy sao? An Nhạc không nghĩ ra nổi.
Cô chỉ biết mối quan hệ như vậy cũng không tệ, yêu xa dường như cũng không tệ như cô nghĩ.
Hay là thử quay lại với anh ấy? Dù gì cô cũng rất hài lòng với thân thể và kĩ thuật của anh.
Đương nhiên hơn cả chính là anh đối xử với cô rất tốt. Ví dụ như mỗi ngày đều chúc ngủ ngon, chỉ đơn giản hai chữ, cuối câu nhất định sẽ có thêm một dấu chấm than, như người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, tuy giọng điệu không quá nhiệt tình nhưng có còn hơn không.
Ngoài ra mỗi ngày ba bữa đều hỏi cô có ăn không đúng giờ hay không, nếu cô bận chụp ảnh bên ngoài không có thời gian ăn, Phó Nguyệt Đài sẽ gọi cơm hộp mà cô thích cho cô. Sau nhiều lần như vậy, đồng nghiệp xung quanh năm lần bảy lượt bày tỏ sự ghen tị với cô, khen cô có bạn trai chu đáo.
Điều khiến cô bất ngờ nhất chính là ngày sinh nhật của mình. Phó Nguyệt Đài không thể đến vì hôm đó là thứ Hai, không ngờ anh đã đặt cho cô một chiếc bánh sinh nhật và hoa.
Chín mươi chín bông hồng, ý nghĩa là, mối tình đầu khắc cốt ghi tâm. Nếu nói anh không có ý đồ gì, chỉ là trùng hợp thì ai mà tin được chứ.
Phó Nguyệt Đài đã làm rất nhiều. Nhưng, anh chưa từng nói yêu cô.
An Nhạc cảm thấy mối quan hệ này giữa họ sớm muộn gì cũng kết thúc, sẽ có hai kết quả, hoàn toàn kết thúc hoặc bắt đầu lại lần nữa. Nhưng dù sao cũng phải có người chủ động, mà bọn họ thì đều đang đợi.
Vào đêm sinh nhật của cô, Phó Nguyệt Đài đã chủ động gọi một cuộc điện thoại hiếm hoi.
Anh hỏi: “Em nhận bánh chưa?”
“Ừm.” An Nhạc nói thêm: “Cả hoa nữa.”
Phó Nguyệt Đài không nói gì, thái độ của anh khiến An Nhạc càng thêm rối rắm.
“Phó Nguyệt Đài.”
“Hửm?”
“Em hỏi anh một câu.”
“Em nói đi.”
“Có phải anh còn thích em không?” Giọng điệu của cô chắc như đinh đóng cột.
Phó Nguyệt Đài bình tĩnh trả lời: “Em nghĩ nhiều rồi.”
“Thật sao?”
Anh đột nhiên hỏi: “Em vừa mới ngủ dậy à?”
Cô đã thức cả đêm hôm qua, giờ đang ở nhà nghỉ ngơi.
“Đúng vậy. Khoan đã, chuyện này và chuyện em mới ngủ dậy liên quan gì nhau?”
An Nhạc bị anh lừa, ngốc nghếch sập bẫy.
“Tôi cho rằng em nghĩ như vậy là do em chưa tỉnh ngủ.”
“…Anh đang chửi xéo em sao?”
“Không. Em nghĩ nhiều rồi.”
An Nhạc nghe thấy tiếng cười đắc ý phát ra từ đầu dây bên kia.
Cô khịt mũi, “Khỏi giải thích, em biết anh muốn mắng em ngốc chứ gì.”
“Do em nghĩ nhiều thôi.”
“Anh mau câm miệng đi, Phó Nguyệt Đài.”
Cô gái nhỏ có chút tức giận. Phó Nguyệt Đài im lặng mỉm cười.
“Thôi, không nói nữa.”
Giây tiếp theo, một tiếng bíp vang lên bên tai cô, cho thấy cuộc gọi đã kết thúc.
“…”
An Nhạc nhìn vào cuộc gọi đã kết thúc, mắng: Đồ chó!
Chưa đầy một phút sau, chuông điện thoại lại vang lên.
“Cái gì?” Khỏi nghĩ cũng biết thái độ của An Nhạc không tốt lành gì.
“Lúc nãy quên nói.”
“Quên nói gì, quên nói — “Em nghĩ nhiều rồi”?” Bốn chữ cuối cùng bị cô nghiến răng đọc lại.
“An Nhạc.”
“Nói.”
“Sinh nhật vui vẻ.”
“…Vui không nổi.” An Nhạc dụi dụi mắt, giọng điệu có chút buồn bực.
“Tại sao?”
Cô nói dối, “Tại anh quá dối trá.”
Phó Nguyệt Đài bị cô chọc cười, “Tôi dối trá lúc nào chứ, bánh kem và hoa hồng không đủ chân thành sao?”
“Anh không xuất hiện, gửi những thứ vật chất đó đến làm gì, chẳng lẽ anh cảm thấy như vậy có thể thể hiện sự chân thành của anh sao? Thầy Phó làm thầy người ta, chẳng lẽ đạo lý đơn giản như vậy cũng không hiểu, muốn em tới dạy anh sao?”
An Nhạc biết rõ là anh có tiết nên mới không thể tới, nhưng vẫn cố ý nói vậy để làm khó anh.
“Bây giờ tôi đang ở ký túc xá.”
“Cái gì?” Sao đột nhiên nói ra câu này, cô có hỏi đâu.
“Cứng rồi, đang thủ d**.”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh xuyên qua ống nghe truyền tới màng nhĩ, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
“Anh, anh… nói với em làm gì? Em… cũng không giúp được anh …”
Một lúc lâu sau không ai lên tiếng, chỉ có tiếng thở dốc phập phồng lên xuống theo cử động của bàn tay.
“An Nhạc.”
An Nhạc miễn cưỡng nhẹ giọng đáp: “…Em đây.”
“Nói chuyện với tôi.”
“Nói cái gì chứ? Khốn nạn.”
Dường như anh đã say, chủ đề mỗi lúc một thay đổi. An Nhạc còn chưa kịp nghĩ nên nói gì, một lúc sau lại nghe thấy anh nói: “Quần lót của em đang trên “thằng em” tôi.”
An Nhạc hơi xấu hổ, “Ừm…lần trước nó bị bẩn. Sau khi giặt xong, em quên mang về. Trông nó như thế nào?”
“Màu trắng.”
“Màu trắng tinh?”
“Không, mặt trên còn có hoa màu hồng nhạt.”
“……..Em không nhớ.”
Không hiểu sao An Nhạc lại thấy hơi xấu hổ.
“Em còn cần không?”
“Ý anh là sao?”
Ngay sau đó, cô nghe thấy âm thanh sột soạt, mơ hồ trong ống nghe. “Ưm … a …”
………………
An Nhạc biết chiếc quần lót hoa của mình đã bị nhai.