Tôi không trả lời nhưng cũng không từ chối, chỉ lặng lẽ bước theo cậu. Chúng tôi im lặng suốt một lúc lâu. Trong khoảng thời gian ấy, môi tôi luôn mím chặt vì sợ sẽ phát ra những tiếng rên rỉ bởi bàn tay đang run lên bần bật vì đau trong túi áo. Bỗng Bình Nguyên dừng bước, cậu ấy quay lại đối mặt với tôi. Theo phản xạ tôi đưa mắt xuống đất, tránh ánh nhìn của Bình Nguyên:
- Cẩm An, tôi muốn nói điều này. Nhìn tôi đi!
Tôi không dám đưa mắt lên. Tôi sợ mình không xứng để cảm nhận được tình cảm của Bình Nguyên qua đôi mắt ấy. Nhưng những lời của cậu ấy nói như có chất thôi miên. Tôi từ từ hướng mắt lên nhìn cậu. Và tôi đã bắt gặp nụ cười dịu hiền và cả ánh mắt chan chứa tình cảm, đầy ấm áp của cậu.
- Khoảng thời gian tới tôi sẽ phải qua trường khác để ôn thi quốc gia. Nghe chừng cũng gần một tháng đấy. Trong thời gian ấy tôi sẽ không được gặp cậu, kể cả liên lạc qua điện thoại. Nên là.. - Bình Nguyên lấy trong túi áo một chiếc hộp nhỏ, trong ấy là chiếc vòng bạc rồi nói tiếp - Đây là quà sinh nhật của cậu. Thật buồn vì ngày hôm ấy thay vì được trực tiếp chúc cậu lời sinh nhật vui vẻ thì lại phải vùi đầu vào trang Toán.
Tôi xúc động. Bình Nguyên nhớ sinh nhật tôi ư? À không, phải nói là cậu ấy biết nó vì tôi chưa hề nói cho cậu ấy. Chiếc vòng ấy, đẹp quá! Ánh bạc lấp lánh, nhìn vào nó mà tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885982/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.