Cũng đã vài tháng trôi qua kể từ lần ấy. Cuộc đời tôi có vẻ đã sang trang mới. Tôi không xem đó là một chương tươi sáng. Nhưng nó có tồi tệ không? Tôi không rõ.
Tôi và Phương đã chính thức không còn là bạn nữa. Thời gian đầu thật khó để chấp nhận điều ấy. Những câu hỏi, những lời tự vấn và những cảm xúc tồi tệ cứ bao trùm lấy tôi. Nhưng rồi như cơn bão tử thần sau khi đã càn quét đủ lâu, nó rời đi. Những tàn dư của cuộc tàn phá ấy vẫn còn, nhưng không còn khiến tôi bận tâm nữa. Tôi chấp nhận được rằng có những người đến để dạy cho tôi bài học. Và không phải lúc nào nó cũng dễ học. Nhưng tôi đã học được. Một cách đầy đau đớn.
Thú thật, tôi thấy nhẹ nhõm vì biết bản thân đã từng tồi tệ và ích kỉ như nào. Nhiều khi tôi tự hỏi, có quá đáng khi tôi từng nghĩ mình là nạn nhân và cả thế giới đang chống lại mình? Không khó để trả lời. Nhưng không dễ để chấp nhận. Tích cực mà nói, tôi đang ở cuối hành trình của việc chấp nhận.
Nhưng chấp nhận không có nghĩa là không đau. Nói cách khác, chấp nhận là một cách lựa chọn. Lựa chọn một thứ nghĩa là ta chấp nhận hi sinh một thứ tương đương. Nội tâm tôi đã đấu tranh, giằng co giữa những lựa chọn đó, vì tôi lúc ấy vẫn chưa thể chấp nhận thứ mình phải hi sinh. Nhưng cuối cùng tôi đã làm được. Tôi đã buông tay Bình Nguyên.
Sau kì thi học sinh giỏi Quốc Gia, Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-yeu-duoc-khong/2885981/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.