90
Lê Xu cười, nói: 【Em không cần đâu, nhưng em ấy muốn ở bên em.】
Trần Tự Châu hỏi lại: 【Vậy còn anh thì sao?】
Lê Xu dùng chính câu trả lời của anh để đáp lại: 【Anh cũng lớn rồi mà.】
Ngày hôm sau, cuộc họp thường lệ diễn ra.
Sếp cứ thao thao bất tuyệt bên trên. Tan họp, vừa về đến văn phòng thì cả hai phòng ban đều thông báo. Lê Xu lại một lần nữa kêu trời vì chán nản.
Tài chính, chó cũng chẳng buồn ngó tới!
Đôi mắt thâm quầng dán vào bảng biểu đến tận trưa mới ăn xong. Lê Nguyệt tỉnh dậy nhắn tin hỏi trong nhà có đồ ăn không. Lê Xu gửi cho cô ấy phong bao lì xì để cô ấy tự gọi cơm hộp hoặc đi ăn ngoài, kèm theo mật khẩu cửa. Cô dặn trước tối nay sẽ về muộn.
Lê Nguyệt: 【Chị đi hẹn hò à?】
Lê Xu nói đúng vậy.
Làm việc với công việc đến tối muộn, sao lại không phải là một kiểu hẹn hò khác chứ.
Thế là, tối hôm đó Lê Nguyệt ôm gói hàng về, trên cầu thang gặp Trần Tự Châu thì cô ấy vô cùng ngạc nhiên.
“Anh Trần, anh không phải đi hẹn hò với chị em sao?”
“Lê Xu đang tăng ca,” Trần Tự Châu thấy cô ấy ôm hộp, đưa tay muốn giúp lấy.
“Không cần đâu anh, cái này nhẹ lắm,” Lê Nguyệt xua tay, nghe vậy liền ngơ ngác, “Nhưng chị em không phải bảo đi hẹn hò sao ạ?”
Trần Tự Châu nghe xong câu chuyện, khóe môi cong lên nói: “Cô ấy lừa em đấy.”
Lê Nguyệt: “……”
Cô ấy bĩu môi, “Trời ơi, chị ấy quá đáng thật.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622972/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.