89
Trần Tự Châu nhẹ nhàng vén mái tóc cô, cúi đầu vùi vào xương quai xanh mà hôn hít, men dần xuống dưới. Ngón tay anh vô tình cọ xát vào làn da cô, rầu rĩ nói: “Anh cứ nghĩ đó là phần thưởng cho anh chứ.”
“?”
Lê Xu ngơ ngác, chẳng hiểu ra sao. “Phần thưởng gì cơ?”
Cô nhíu mày nghĩ một lát là hiểu ngay anh đang nhắc đến bộ đồ lót gợi cảm lúc nãy. Lập tức cạn lời, cô giãy giụa muốn đứng dậy nhưng bị anh giữ chặt lại, ghé môi nói nhỏ vào tai cô một con số.
Lê Xu dừng tay, “Ý anh là sao?”
Trần Tự Châu thở dài một tiếng, ôm cô sát vào lòng, chậm rãi nói: “Hôm nay là tròn một tháng anh ‘lên chức’ rồi.” Thấy cô vẫn chưa hiểu, anh nói rõ hơn: “Tức là kỷ niệm 30 ngày yêu nhau đó.”
Anh rũ mắt xuống, gương mặt tinh xảo đẹp buồn như mây phủ.
“Muốn ăn mừng một chút,” anh cố ý cắn từng đường viền trên ngực cô, đầu lưỡi vô tình chạm vào nh* h**, hơi thở nóng rực phả ra, “Ai dè buổi chiều lại bị cho leo cây.”
“……”
“Cũng chẳng có bất ngờ nào.”
“…………”
Nghe anh một câu một câu than vãn đầy vẻ hờn dỗi, Lê Xu thấy cả người như bị đánh bại, tự dưng có cảm giác mình là kẻ bỏ chồng bỏ con, không phải người. Đôi mắt đẹp của cô trợn tròn ngạc nhiên nhìn anh, khu ngôn ngữ như đình công khiến lưỡi cô suýt nữa thắt lại.
Cô đưa tay sờ trán anh, lạ lùng hỏi: “Anh uống nhầm thuốc hay đầu óc có vấn đề đấy?”
Nghe qua kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622971/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.