80
Cô nắm lấy tay người bên cạnh: “Hỏi anh một câu này.”
Trần Tự Châu “Ừ.”
Lê Xu lật cánh tay anh qua, mượn ánh sáng lờ mờ sờ lên vết sẹo cũ kỹ rõ ràng, v**t v* hỏi: “Vết sẹo của anh dài thế này, có chuyện gì không?”
Trần Tự Châu cụp mắt nhìn theo, cảm xúc bình thường, không có chút dao động nào: “Bị thương lúc phá án thôi, có gì đâu mà kể.”
“Không thể nào.”
Lê Xu không tin, nắm tay thành quyền giả làm micro đưa đến miệng anh: “Trần Tự Châu à, em xin phỏng vấn một chút, xin hỏi lúc đó tình huống thế nào ạ?”
Trần Tự Châu vẫn giữ vẻ bình thản, cầm quả cherry lớn trên bàn trà đưa cho cô, bứt cuống, mắt đối mắt với cô trong bóng tối: “Rất muốn biết à?”
Lê Xu thoải mái cắn một miếng, nghe vậy gật đầu lia lịa, ngón tay chọc chọc mu bàn tay anh: “Kể đi anh.”
Trần Tự Châu cười cười, không từ chối nữa, vừa ăn vừa trầm ngâm nhớ lại.
Nhắc đến chuyện đó, cứ như mới xảy ra ngày hôm qua.
Đó là năm thứ hai anh vào ngành, đội đặc nhiệm Nam Thành phá được một vụ án buôn lậu m* t** xuyên quốc gia nghiêm trọng. Phòng Kiểm sát số 1 nhận được thông báo yêu cầu cùng đồng chí Cục Hải quan tiến hành khởi tố tội phạm tại quốc gia đối phương.
Vì kiểm sát trưởng phụ trách vụ án lúc đó đột nhiên gặp biến cố sức khỏe, cần phẫu thuật kịp thời, Trần Tự Châu liền nhận nhiệm vụ khẩn cấp thay thế.
Ngày đầu tiên đến nước ngoài, khách sạn của họ bỗng cháy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622962/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.