79
Lê Xu gật đầu, tiện miệng nói tiếp, “Cũng được.”
Trần Tự Châu hơi nhướn mày, “Ồ? Chỉ là 'cũng được' thôi ư?”
Lê Xu: “...”
Đằng nào cũng đã mất mặt rồi, cô nghĩ bản thân nên trơ trẽn đến cùng. Lê Xu tự nhủ rồi chớp mắt nói: "Rất to." Cô thu tầm mắt lại, xã giao lại bằng giọng khách sáo, “Không tệ.”
“...”
Trần Tự Châu im lặng một thoáng, tựa vào tay vịn ghế, “Nghe lời khen này có vẻ không thật lòng lắm nhỉ?”
Lê Xu lại lén liếc nhìn một cái, giọng điệu đầy vẻ tiếc nuối, nhìn thẳng vào đôi mắt đen thẳm của anh và nói ẩn ý: “Dù sao cũng không thể sờ được gì.”
Lời vừa dứt, căn phòng lại chìm vào im lặng. Hai người đối mặt, chỉ có tiếng mưa nhỏ lách tách bên ngoài rơi trên cành lá.
Lê Xu ngượng ngùng dời tầm mắt, rồi lại nhìn sang, mắt cô lần nữa đặt xuống, “Anh không đi giải quyết à?”
"Nghe nói nhịn lâu quá sẽ ảnh hưởng đến tương lai đấy, anh vẫn nên đi giải quyết đi." Thấy anh nhìn chằm chằm lại đây, Lê Xu lấy ngón tay cào cào mặt, biện minh một cách đường hoàng: “Dù sao cũng là em khơi mào ngọn lửa, quan tâm một chút là bình thường mà.”
“Nếu anh không thoải mái thì em cũng thấy áy náy lắm.”
Trần Tự Châu lặng lẽ nhìn cô vắt óc nói đông nói tây, gương mặt xinh đẹp lúc thì bình thản, lúc thì nhăn nhó, thay đổi chẳng khác gì sắc trời khó lường rồi cuối cùng trở nên bất lực và buông xuôi. Nét cười hiện rõ trên khóe mắt anh.
Anh nắm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622961/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.