34
“……”
“…………”
Sự im lặng bao trùm theo làn gió đêm phất phơ làm lay động những chiếc đèn lồng treo trên mái hiên.
Lê Xu choáng váng vì chính lời nói lỡ miệng của mình.
Trần Tự Châu thích thú nhìn cô, như thể đang xác nhận điều gì đó: “Đêm nay cô có vẻ không vừa lòng với tôi lắm nhỉ?”
Ngực Lê Xu thắt lại, cô cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, bước về phía trước: “Làm gì có, anh đừng nói bậy, coi chừng trời đổ tuyết tháng Sáu bây giờ.”
Trần Tự Châu nhấc chân đi theo, mắt khẽ nghiêng, lặng lẽ nhìn cô.
Lê Xu bị nhìn đến chột dạ, chớp chớp mắt, đưa tay vuốt tóc mái, trả lời câu hỏi ban đầu của anh: “Nếu tôi nói tôi thật sự không nhìn thấy anh, anh có tin không?”
Trần Tự Châu “à” một tiếng, không nói có tin hay không, từ tốn nói theo lời cô: “Hiểu rồi, cô chỉ vô tình đi nhầm vào con hẻm này thôi, tuyệt đối không phải cố ý.”
Ba chữ cuối cùng anh cố tình hạ giọng chậm rãi hơn hẳn những lời khác, nghe nhẹ tênh, khiến Lê Xu lảo đảo suýt ngã.
Trần Tự Châu dường như đã đoán trước được, vội giữ chặt lấy cô.
“Cẩn thận một chút.” Anh nói với vẻ thản nhiên, “Đường lát đá nhiều sỏi vụn, đừng để vấp ngã.”
“……”
Đêm đầu hạ, gió đêm hiu hiu, trăng sáng vằng vặc treo trên bầu trời, chiếu rõ con đường sạch sẽ.
Tai Lê Xu nóng bừng, mặt cô cũng nóng ran lên một chút – vì bị trêu chọc.
Trần Kiểm với ánh mắt nhìn chó cũng thâm tình này sao mà trí nhớ tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622916/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.