17
Mấy cô cậu khác liền xung phong nhận việc, đọc và xem đề rồi viết chữ "Giải". Hai phút sau, ai nấy bắt đầu gãi đầu lia lịa.
Lê Xu đứng phía sau, thấy họ vật lộn với một bài toán đơn giản, thậm chí còn cãi nhau chí chóe, cô chỉ im lặng.
Mật thất này có giới hạn thời gian, cô không kìm được nhắc nhở chàng trai đang làm bài nên kéo dài các giao điểm ra ngoài và nối chúng với trung điểm để tạo thành đường phụ
Lời cô nói rất nhẹ, lẫn trong tiếng tranh cãi ồn ào nên chẳng ai để ý. Ngược lại, Trần Tự Châu đang đứng cạnh cô lại nghe thấy, anh liền mở miệng nhắc lại nội dung cô vừa nói.
Chàng trai giải đề nghe xong, "À" một tiếng như bừng tỉnh, tự tin cầm bút lên lần nữa. Nhưng ngòi bút còn chưa kịp di chuyển trên giấy thì cậu ta đã ngơ ngẩn, ngẩng đầu hỏi: “...Anh ơi, đường phụ vẽ sao ạ?”
Cậu ta ngượng ngùng gãi đầu, cười hì hì: “Ngại quá, em quên mất mình là học dốt.”
“...”
"Vậy thì cậu còn không mau tránh ra!" Mọi người nghe vậy cũng bó tay, ngay lập tức nhao nhao cãi cọ. Mấy người quen biết liền xông tới trực tiếp kéo cậu ta ra, rồi mời Trần Tự Châu: “Soái ca, anh lên đi ạ!”
Soái ca không ngồi xuống, mà thuận thế đẩy sang cô gái xinh đẹp bên cạnh, đưa tay ra động tác mời: “Trông cậy vào cô đấy, hy vọng của cả làng!”
“?”
Bị cả làng đặt hy vọng một cách bất ngờ, Lê Xu đầu đầy dấu hỏi, khó hiểu: “Người ta gọi anh mà.”
"Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-tiep-can-mat-thinh/4622899/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.