Kỳ thật Tô Tâm Đường cũng không biết tại sao sự việc lại thành ra thế này.
Vừa rồi khi đạt tới cao trào, thân thể đầm đìa mồ hôi, Đồng Kinh Niên nói với cô rằng anh có một căn phòng trong khách sạn này.
Tô Tâm Đường trong lòng liền mắng một câu: “Nhà tư bản đáng chết!”
Tuy rằng miễn cưỡng có thể tham gia được bữa tiệc này nhưng quả thật cô không đủ tư cách quen biết với vị chủ nhân ở đây, tất nhiên họ cũng sẽ không giúp cô chuẩn bị riêng một phòng nghỉ. Nếu hôm nay không gặp Đồng Kinh Niên, không xảy ra loại chuyện ngoài ý muốn này thì chắc hẳn sau khi bữa tiệc kết thúc sẽ ai về nhà nấy.
Nhưng bây giờ có phòng ngủ cũng tốt, có thể tắm rửa.
Trải qua một cuộc làᘻ ȶìиɦ kéo dài, cả người Tô Tâm Đường đều dính nhơm nhớp không thoải mái.
Tiểu huyệt vẫn còn đang chảy ra ɖâʍ dịch của chính mình cùng với tϊиɦ ɖϊƈh͙ mà Đồng Kinh Niên bắn vào…
Tô Tâm Đường là người rất chú trọng hình tượng cá nhân, cho dù ở chỗ nào thì cũng phải luôn đẹp đẹp đẹp.
Sau khi cẩn thận mặc lại chiếc váy, đầu óc Tô Tâm Đường bỗng nóng lên, đưa ra yêu cầu với người đàn ông —-
“Anh có muốn trêи đường đi ôm tôi, đem côn thịt cắm vào trong tiểu huyệt…”
“Có dám hay không?” Cười hì hì.
Người đàn ông lúc ấy đang đứng cạnh cửa, anh đã mặc xong âu phục chỉnh tề, hơi thở nặng nề.
Hoàn toàn không nhìn ra anh vừa làm loại chuyện gì.
Tô Tâm Đường thì ngược lại, cả người mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-y-me-hoac/730578/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.