Lâm Tâm Lan một thân váy hoa đứng đó, nàng cúi đầu khiến người khác không nhìn rõ sắc mặt, nhưng cả người đều bộc lộ vẻ ủy khuất, tựa hồ như không cam tâm bất quá lại tỏ ra kiên cường bất khuất, một số người nhìn thấy cảnh này đều có chút đồng tình với nàng, mà Bạch Tử Linh đứng một bên trên gương mặt là ý cười nhàn nhạt, mặc dù bị bóng tối bao phủ nhưng cả người nàng đều lộ ra sự ấm áp như gió xuân, khiến nhiều người nhìn nàng với đôi mắt khác. Phế vật ngày xưa đã không còn nữa, thay vào đó là một nữ nhân rất khó chơi. Không ít người đến xem kịch vui đều có cùng một suy nghĩ như thế này, một số người từng bị nàng giáo huấn thì lại cảm thấy toàn thân lạnh run, đặc biệt là đám người ở phòng bếp ngày đó, chứng kiến cảnh Ngọc Anh bị đánh lại sợ bản thân sẽ là người tiếp theo, ngay cả vị Tâm Lan tiểu thư vừa mới vào phủ nhận được sự sủng ái từ lão gia cũng không phải đối thủ của nàng ta, các nàng thân là phận nha hoàn, đối đầu với nàng ta chỏ sợ là kết cục không được tốt lắm. “Nếu nàng đã xin lỗi ngươi rồi thì mọi chuyện liền kết thúc tại đây đi.” Chuyện hôm nay Lâm Tâm Lan trộm gà không được mất nắm gạo, Bạch Vân Hoài mặc dù buồn bực nhưng cũng chẳng tiện nói gì thêm, dù sao cũng là hắn dung túng nàng làm ra chuyện này, hiện tại lại tự làm bản thân mất mặt. “Khoan đã, ngươi còn chưa lục soát phòng nàng, làm sao có thể nói kết thúc là kết thúc?” Ánh mắt Bạch Tử Linh chuyển từ người Lâm Tâm Lan sang người Bạch Vân Hoài, khóe môi cong lên nụ cười cợt, tựa như châm chọc lại như khinh thường, chỉ là trong bóng tối không ai thấy rõ điều này. Bạch Vân Hoài nhíu mày, thái độ của hắn đã chứng tỏ hắn không muốn tiếp tục truy cứu chuyện này, đánh trống khua chiêng đi bắt trộm, không những không bắt được trộm còn phải xin lỗi ngược lại, chuyện mất mặt như thế hắn tất nhiên là muốn nhanh chóng kết thúc tại đây, bất quá hắn muốn kết thúc, Bạch Tử Linh sẽ dễ dàng bỏ qua sao? Câu trả lời rõ ràng là không, nàng hiện tại không còn là quả hồng mềm mặc người khác bóp méo, thân phận của nàng so với Lâm Tâm Lan không cao vũng không thấp, dù sao cũng thứ nữ, theo lí mà nói thì nữ nhi của một phu nhân thân phận còn cao hơn nữ nhi của một di nương một bậc, huống hồ Lâm Tâm Lan còn là muội muội trên danh nghĩa của nàng, lần này là Lâm Tâm Lan lấy tự lấy đá bê chân mình, Bạch Tử Linh cũng không nhân từ đến mức lấy cục đá đó xuống chân cho Lâm Tâm Lan. “Ngươi muốn lục soát phòng nàng làm gì?” Bạch Vân Hoài không vui, đối với nữ nhi này hắn vốn không hài lòng, hiện tại nàng lại luôn tìm cách chống đối hắn, khiêu khích uy quyền của hắn, nếu không phải hôm nay hắn là người đuối lí, nàng còn có thể đứng ở trước mặt hắn nói chuyện sao? “Nàng có thể lục soát phòng ta, vì sao ta lại không thể lục soát phòng nàng?” Bạch Tử Linh châm chọc mở miệng: “Huống hồ lúc đầu mọi người đã thỏa thuận, chẳng lẽ phụ thân lại muốn nói không giữ lời?” Bạch Vân Hoài sao không nghe ra ý châm chọc từ lời nói của nàng? Quả thật lúc đầu mọi người đều đã thỏa thuận, muốn lục soát phòng Bạch Tử Linh thì phải lục soát phòng Lâm Tâm Lan, ngày đó Lâm Tâm Lan mất trâm, ngoại trừ nha hoàn Thanh Nhi bên người Bạch Tử Linh đáng nghi ra thì còn có một nha hoàn Tiêu Nghi của Lâm Tâm Lan nhưng Lâm Tâm Lan là chủ tử của Tiêu Nghi, chẳng ai nghi ngờ nàng sẽ trộm trâm của chủ tử, cho nên mọi nghi ngờ đều đổ dồn về người của Linh Viên, Linh Viên nghèo khó là điều ai nấy cũng rõ ràng, lần đầu nhìn thấy chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh quý giá tất nhiên sẽ nảy sinh lòng tham, trong lòng mọi người đều cho rằng Thanh Nhi là kẻ trộm trâm mang về cho chủ tử, ngay cả Bạch Vân Hoài cũng nghĩ như vậy, dù sao lòng trung thành của nàng ta khắp phủ người người đều biết, có một chủ tử là phế vật nhưng nàng ta vẫn ở bên cạnh hầu hạ, cho nên Bạch Vân Hoài muốn lục soát phòng của Bạch Tử Linh chứ không phải phòng của Thanh Nhi, về phần đáp ứng yêu cầu của nàng thì đó chỉ lời thuận miệng nói mà thôi, nếu thực sự Khổng Tước Hòa Minh ở trong phòng nàng thì hắn cần gì phải lục soát phòng của Lâm Tâm Lan? Lâm Tâm Lan giả vờ chạy đến tìm hắn khoe trâm chỉ là cái cớ để hắn thay nàng dạy dỗ Bạch Tử Linh, điều này cũng đồng nghĩa với việc Khổng Tước Hòa Minh nằm trong tay Bạch Tử Linh là chắc chắn mười phần, thế nhưng lại lục soát không có, lục soát không có thì cũng thôi đi, còn phải xin lỗi ngược lại nàng ta, hiện tại lại bị nàng ta nắm thóp, nếu không lục soát phòng Lâm Tâm Lan thì hắn chính là kẻ nói chuyện không giữ lời, một Thừa tướng như hắn, đồn ra ngoài thì chẳng khác nào vứt sạch mặt mũi! “Hỗn láo, thân là nữ nhi, ngươi lại nói những lời đại nghịch bất đạo như vậy với phụ thân, trong mắt ngươi có xem ta là phụ thân của ngươi không?!” Bạch Vân Hoài bị chọc giận, tâm tình vốn đã xấu nay lại càng xấu hơn, chỉ hận không thể tiến lên dạy dỗ nha đầu vô lễ trước mặt này. “Phụ thân nói đùa, lời là do phụ thân tự mình hứa, nữ nhi cũng không có ép buộc người, sao lại nói là đại nghịch bất đạo? Nữ nhi không phải là suy nghĩ có danh tiếng của người sao?” Bạch Tử Linh mỉm cười, cách một lớp khăn che mặt người bên cạnh vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong lời nói của nàng. “Còn về phần nữ nhi có đặt phụ thân là người vào mắt hay không, chẳng phải phụ thân là người hiểu rõ nhất sao?” Ánh mắt khiêu khích của Bạch Tử Linh khiến ngọn lửa tức giận trong lòng của Bạch Vân Hoài không ngừng dâng lên, nàng rõ ràng là không đặt phụ thân như hắn vào mắt, bất quá ngại có nhiều người ở đây hắn không thể trực tiếp tiến lên giáo huấn nàng, mặc dù nơi này là phủ đệ của hắn, ở đây đều là người trong phủ hắn nhưng hắn thân là Thừa tướng đương triều, sao có thể ở trước mặt hạ nhân dạy dỗ nữ nhi? Bạch Tử Linh không cần mặt mũi nhưng hắn không thể không cần, sự việc hắn mang theo mẫu tử Lâm Quế Chi vào phủ đã khiến Viên gia bên kia bất mãn, mặc dù Viên Thái phó không nói gì nhưng ở triều khi hắn bị Hạ gia bên kia chèn ép Viên gia cũng không có đứng về phía hắn, chứng tỏ đối với việc “sủng thiếp diệt thê” rất không vừa mắt, nếu hiện tại hắn lại vì một thứ nữ vừa mới vào phủ như Lâm Tâm Lan mà giáo huấn một nữ nhi của một phu nhân, cho dù Bạch Tử Linh có là phế vật thì truyền ra ngoài đối với danh tiếng của hắn không tốt, nơi này nhiều người như vậy hắn không thể bắt tất cả mọi người đều câm miệng, tường kín cách mấy gió cũng có thể lọt qua được, huống hồ miệng đời gian ác, hắn càng che giấu thì càng có người khoét sâu vào chuyện này. “Ngươi...” Bạch Vân Hoài cố nén tức giận mở miệng: “Được, lục soát thì lục soát.” “Phụ thân...” Thấy Bạch Vân Hoài đáp ứng, sắc mặt Lâm Tâm Lan nháy mắt trở nên tái nhợt, Khổng Tước Hòa Minh có ở trong phòng của nàng hay không, nàng là người rõ nhất, hiện tại phụ thân lại đáp ứng nàng ta lục soát phòng nàng, nếu như phát hiện Khổng Tước Hòa Minh, nàng phải làm sao đây? Bạch Vân Hoài là người thông minh, hắn tất nhiên biết điều mà Lâm Tâm Lan lo lắng, bèn cho Lâm Tâm Lan một ánh mắt yên tâm, sở dĩ hắn đáp ứng yêu cầu của Bạch Tử Linh chỉ là muốn lừa gạt nàng ta cho qua chuyện này, mục đích đổ tội cho nàng ta không thành, trong lòng mọi người đều rõ ràng, cho nên hắn chỉ muốn đáp ứng cho xong chuyện để nhanh chóng rời đi nơi này. Bạch Vân Hoài ngoài miệng đáp ứng nhưng trên mặt lại không có vẻ gì là muốn truy cứu, Lâm Tâm Lan thấy vậy liền âm thầm thở phào. Bạch Tử Linh liếc mắt, đáy lòng dâng lên một trận hàn ý không rõ: “Như vậy thì làm phiền phụ thân rồi.” Thái độ qua loa của Bạch Vân Hoài, Bạch Tử Linh làm sao không nhìn ra? Nhưng nàng cũng không phải thực sự muốn truy cứu chuyện này, nếu muốn nàng có thể trực tiếp giáo huấn Lâm Tâm Lan một trận, để xem sau này nàng ta còn dám đánh chủ ý lên người nàng? Nàng chỉ muốn đánh phủ đầu để Lâm Tâm Lan biết khó mà lui, dù sao lấy thân phận của nàng hiện giờ lấy cứng đối cứng với Bạch Vân Hoài chưa chắc đã chịu thiệt nhưng cũng không hề có lợi, đã không có lợi ích với bản thân, còn chọc vào phiền toái, Bạch Tử Linh tỏ vẻ bản thân không có thời gian giải quyết những vấn đề này. “Đi!” Bạch Vân Hoài phất ống tay áo quay người rời đi, thuộc hạ dưới trướng hắn đều vội vàng theo sau, Lâm Tâm Lan không rõ Bạch Vân Hoài muốn làm gì nhưng thấy hắn đứng về phía nàng liền yên tâm đi theo hắn, một đám người ở lại xem kịch vui hai mặt nhìn nhau, rốt cuộc vẫn lựa chọn theo đoàn người rời đi, phương hướng mà bọn họ tiến đến chính là Chiêu Lan Viện. “Tiểu thư chúng ta không đi sao?” Người trong Linh Viên ít dần mà Bạch Tử Linh vẫn không chút động tĩnh, Thanh Nhi khó hiểu. “Không cần, vai diễn của chúng ta đã kết thúc.” Bạch Tử Linh ý vị thâm trường nở nụ cười: “Sân khâu này phải nhường lại cho bọn rồi.” Thanh Nhi sửng sốt, một lúc sau hiểu ra vấn đề liền theo Bạch Tử Linh trở về phòng. Linh Viên bên này khôi phục tĩnh lặng, Chiêu Lan Viện bên kia đã ồn ào náo nhiệt như ban ngày, Lâm Quế Chi đứng đợi trong sân, nhìn thấy đám người Bạch Vân Hoài trở về liền thấp thỏm không yên, còn chưa đợi nàng mở miệng Bạch Vân Hoài đã cho người vào lục soát phòng của Lâm Tâm Lan, vốn dĩ Bạch Vân Hoài cũng chỉ muốn làm màu, khi thấy Bạch Tử Linh không đi đến đây để làm rõ mọi chuyện tâm trạng không vui cũng được đè nén xuống, thế nhưng ai cho thể cho hắn biết đám người thích xem kịch vui vì sao vẫn còn chưa đi? Hắn thân là Thừa tướng đương triều, gia chủ Bạch gia, chỉ cần hắn nói một lời liền có thể đuổi đám người này đi, bất quá trộn lẫn bên trong đám người thích xem kịch vui lại là nha hòan tâm đắc của các viện, Ngọc Anh của Đại phu nhân, Thúy Liên của Tam phu nhân, Thu Nguyệt của Bạch Phi Nhược, Phi Hồng của Bạch Phỉ Thúy, thậm chí Tứ phu nhân còn mang theo nha hoàn của mình đến góp vui, nếu hiện tại hắn không lục soát người đầu tiên lên tiếng không phải Bạch Tử Linh mà là Tứ phu nhân Tố Vân, cho nên hắn chỉ có thể ra lệnh lục soát dưới vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Quế Chi cùng gương mặt tái nhợt của Lâm Tâm Lan. Đám thuộc hạ của Bạch Vân Hoài không dám làm trái ý, nhận thấy ánh mắt của hắn liền ra lệnh cho những người khác lục soát qua loa, ai biết được vừa mở ngăn tủ đã phát hiện chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh vốn đã mất trộm hiện tại lại ở ngay trong ngăn tủ của bàn trang điểm, một trong các hộ vệ đổ nồ hôi lạnh, giấu đồ kiểu này cũng quá... vô tâm đi, đám thuộc hạ hai mặt nhìn nhau, cũng không dám lên tiếng bảo đã tìm thấy, một tên thấy thế bèn đi đến nói nhỏ bên tai Bạch Vân Hoài, quả nhiên đúng như dự đoán, sắc mặt Bạch Vân Hoài đã đen lại, ánh mắt căm tức nhìn về phía Lâm Tâm Lan, còn chưa kịp mở miệng thì Tứ phu nhân Tố Vân đã cướp lời: “Đây không phải Khổng Tước Hòa Minh của Tâm Lan tiểu thư sao? Chẳng phải bị mất trộm rồi ư?” Giọng nói lộ vẻ kinh ngạc, một đám người hướng theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thân hồng y đứng đó, nàng đứng bên cạnh bàn trang điểm, tay càm lấy cây trâm có hình khổng tước đang xòe đuôi, bộ dạng vô cùng phong tình vạn chủng cười một cái. Không ai biết Tứ phu nhân đã vào phòng khi nào, cũng không ai biết nàng lấy chiếc trâm khi nào, khi nhìn lại chỉ thấy chiếc trâm mà mọi người đang nói mất tích lại nằm trên tay nàng ta. “Tố Vân...” Bạch Vân Hoài gàn như nghiến răng từng chữ: “Nàng sao lại đến đây?” Tứ phu nhân nhếch môi, cầm chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh trên tay đi đến bên người Bạch Vân Hoài, hồng y nữ tử như không có xương sống dựa vào người nam nhân, mùi hương từ trên người nàng truyền đến khiến cả người nam nhân ngứa ngáy không thôi, tâm trạng không vui cũng dần dần bình phục. “Còn không phải là bởi vì Tâm Lan tiểu thư gây tiếng động quá lớn hay sao?” Ánh mắt nàng rơi vào Lâm Tâm Lan rồi nhanh chóng chuyển sang nữ tử ở sau lưng Lâm Tâm Lan, đáy mắt hiện lên hàn quang không rõ, bàn tay mềm mại ôm lấy cánh tay của nam nhân bên cạnh, tỏ vẻ ủy khuất: “Thiếp đứng đợi lão gia trở về, nghe tin bên này náo động nên thiếp mới vội vàng chạy đến xem thử.” Nói đến đây Bạch Vân Hoài mới sực nhớ dạo gần đây hắn thường xuyên qua đêm ở Chiêu Lan Viện nên không khỏi vắng vẻ Tứ phu nhân bên kia, dù sao trước khi Lâm Quế Chi vào phủ người ở bên cạnh hắn vẫn luôn là Tố Vân, hắn thấy mới quên cũ mà Tố Vân bên kia vẫn đợi hắn trở về, thân là trượn phu Bạch Vân Hoài cảm thấy bản thân có chút đáng trách. “Là lỗi của ta, không nên vắng vẻ nàng.” Bạch Vân Hoài thuận tay ôm Tố Vân vào lòng, một đám người nhìn thấy cảnh này đều vội vàng dời mắt, chỉ có Lâm Quế Chi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của nữ tử trong lòng Bạch Vân Hoài đang hướng về nàng. “Lão gia không sai, lỗi là do Vân Nhi không biết cách hầu hạ lão gia, lão gia bận rộn việc triều chính, Vân Nhi phải thay lão gia phân ưu...” Nữ tử ngay lập tức lộ vẻ đáng thương. Nam nhân thở dài: “Không thể trách nàng được...” Nữ nhân nũng nịu: “Lão gia...” Nam nhân: “Vân Nhi...” Mọi người: “...” Nhìn hai người ở trước mặt mọi người không chút kiêng dè mà tình chàng ý thiếp, đáy lòng Lâm Quế Chi không khỏi phát lạnh, mới lúc nãy hắn còn ở bên cạnh nàng, dùng đôi tay ôm nữ nhân đó ôm nàng, dùng giọng nói dịu dàng đó để dỗ dành nàng, hiện tại quay lưng một cái liền quên mất còn có một vị thiếp thất khác của hắn ở đây, nam nhân quả nhiên không thể tin tưởng! “Ngươi mau buông phụ thân ra.” Thân là người bên gối của Bạch Vân Hoài, Lâm Quế Chi nhìn đến cảnh hắn cùng nữ nhân khác ôm ấp chỉ mặt lạnh mà nhìn, vậy mà Lâm Tâm Lan thân là nữ nhi lại kích động hơn cả, còn chưa đợi mọi người kịp nói gì, Lâm Tâm Lan đã tiến lên kéo Tứ phu nhân ra khỏi ngực Bạch Vân Hoài, bị Lâm Tâm Lan dùng một lực lớn như vậy Tứ phu nhân ngã ngay vào bụi cỏ bên cạnh. “A...” Tứ phu nhân kêu lên một tiếng đau đớn, mặc dù bên dưới là cỏ dại nhưng khi nàng té xuống thì chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh đang cầm trong tay lại thuận thế xẹt qua tay nàng, cổ tay trắng noãn đột nhiên xuất hiện một màu đỏ tươi chói mắt, một màn này khiến không ít người khiếp sợ. “Vân Nhi...” Bạch Vân Hoài sửng sốt, nhìn thấy máu tươi từ cổ tay Tứ phu nhân chảy xuống nháy mắt phục hồi tinh thần, vội vàng đỡ lấy Tứ phu nhân, lúc nãy Lâm Tâm Lan tiến lên hắn chưa kịp phản ứng mới trơ mắt nhìn Tứ phu nhân bị thương. “Lão gia, đau quá...” Gương mặt diễm lệ của Tứ phu nhân xuất hiện một giọt nước mắt, Bạch Vân Hoài càng nhìn càng đau lòng. “Không đau không đau...” Bạch Vân Hoài một bên trấn an Tứ phu nhân cũng không quên trách mắng kẻ gây chuyện: “Tâm Lan, Tứ phu nhân dù gì cũng là trưởng bối của con, sao con có thể làm ra chuyện như vậy?!” Sắc mặt Bạch Vân Hoài âm trầm, rõ ràng là bị chọc giận, Lâm Tâm Lan không biết có phải bị tingf cảnh trước mặt dọa sợ hay không mà quên cả nói, từ khi vào phủ đến giờ đây là lần đầu tiên Bạch Vân Hoài dùng giọng điệu lớn tiếng như vậy nói chuyện với nàng, nhất thời Lâm Tâm Lan cũng không biết nói gì, Lâm Quế Chi thấy cảnh này vội vàng ra mặt cho nữ nhi, nhìn nữ tử bị thương trên đất, lại nhìn nam nhân đang tức giận trước mặt, cố nén cảm giác khó chịu mở miệng: “Lão gia, Lan Nhi cũng không phải cố ý, Vân tỷ tỷ...” “Ô, đau quá...” Còn chưa đợi Lâm Quế Chi nói xong, Tứ phu nhân đã kêu lên một tiếng, tiếng kêu đau của nữ nhân khiến lòng Bạch Vân Hoài chấn động, hắn nào có tâm trạng truy cứu Lâm Tâm Lan cố ý hay vô ý, quan trọng nhất là nữ tử trong lòng không sao. “Vân Nhi không sao, ta đưa nàng về phòng...” Dứt lời Bạch Vân Hoài liền bế Tứ phu nhân lên đi ra khỏi Chiêu Lan Viện, lúc đi qua người mẫu tử Lâm Quế Chi, hắn chỉ liếc mắt mà không nói gì nhưng trong lòng Lâm Quế Chi rõ ràng chuyện này so với việc mất trâm thì không dễ dàng bị bỏ qua như vậy, dù sao đó cũng là tiểu thiếp mà Bạch Vân Hoài sủng ái nhất, Bạch Tử Linh bất quá cũng chỉ là một thứ nữ thân phận thấp kém. Chiếc trâm Khổng Tước Hòa Minh dính máu nằm trên đám cỏ dại, mọi người hai mặt nhìn nhau nhưng không ai dám động vào bất kì thứ gì trong Chiêu Lan Viện, Khổng Tước Hòa Minh rõ ràng là trang sức quý giá của Thương Bảo Trai, bất quá sau chuyện này cũng không có ai dám cài chiếc trâm này trên đầu nữa, máu tươi đã nhiễm trên khổng tước, không thể rửa sạch, đoàn người nhanh chóng theo bước chân Bạch Vân Hoài rời đi, nháy mắt trong viện chỉ còn hai mẫu tử Lâm Quế Chi. “Di nương...” Lâm Tâm Lan lấy làm ủy khuất, rõ ràng nàng chỉ đẩy nhẹ Tứ phu nhân một cái, ai biết được nàng ta đột nhiên té ngã, còn khiến bản thân bị thương, phụ thân còn nổi giận với nàng. Sắc mặt Lâm Quế Chi âm trầm thấy rõ, Lâm Tâm Lan bị nhìn đến không dám tiếp tục mở miệng, trước kia dù nàng có gây ra họa gì mẫu thân đều đứng về phía nàng, đây là lần đầu tiên mẫu thân nhìn nàng với ánh mắt như vậy, đáy lòng Lâm Tâm Lan không khỏi sinh ra sự sợ hãi. “Cho người thu dọn nơi này.” Lâm Quế Chi mặt lạnh phân phó, một đám nha hoàn bà tử không biết ở đâu chui ra vội vàng theo lời nàng bắt đầu thu dọn. Đêm hôm khuya khoắc, Thừa tướng phủ bị Lâm Tâm Lan gây náo loạn khiến mọi người không ai có thể ngủ ngon, chuyện nàng vu oan cho Bạch Tử Linh trộm trâm cài không những không có chứng cứ buộc tội mà ngược lại còn phải xin lỗi Bạch Tử Linh, đối với hành động trộm gà không được còn mất nắm gạo của Lâm Tâm Lan khiến không ít người cảm thấy buồn cười, sau đó Lâm Tâm Lan lại tiếp tục thể hiện trình độ ngu ngốc của bản thân bằng việc khiến Tứ phu nhân Tố Vân bị thương bằng chiếc trâm đã mất được tìm thấy trong phòng của nàng, Bạch Vân Hoài tức giận đưa Tứ phu nhân trở về, không tiếc đêm khuya gọi đại phu đến chữa trị, đến nửa đêm Thừa tướng phủ mới dần yên tĩnh trở lại. Phế vật tự tử không thành, đầu óc ngây ngây dại dại hiện tại lại biến thông minh rồi! “Lâm Tâm Lan đó thật sự là ngu ngốc, vào phủ mới một tháng mà đã gây chuyện khắp nơi, xem ra so với Bạch Tử Linh chỉ có chứ không kém.” “Tâm Lan tiểu thư gì chứ, không biết có phải cốt nhục của lão gia hay không nữa…” Thu Nguyệt cười lạnh, Lâm Tâm Lan mới vào phủ chưa bao lâu mà đã muốn tranh giành nổi bật với tiểu thư của nàng, thật tưởng rằng bản thân là tiểu thư dòng sao, không biết an phận! “Thu Nguyệt!” Bạch Phi Nhược không vui ngắt lời, mặc kệ nàng ta có phải cốt nhục của Bạch gia hay không nhưng phụ thân sủng ái mẹ con nàng ta là điều không thể thay đổi, dù thế nào thì đây cũng không phải lời mà một nha hoàn nên nói. Thu Nguyệt giật mình, dạo này bị người của Chiêu Lan Viện khắp nơi khiêu khích nên nàng quên mất bản thân lỡ lời. “Tiểu thư tha tội, là Thu Nguyệt lỡ lời, xin tiểu thư tha tội…” “Sau này không được mở miệng nói lung tung nữa.” “Thu Nguyệt hiểu rõ…” “Được rồi.” Bạch Phi Nhược không quan tâm phất tay, ngồi trước gương đồng tiếp tục tháo trâm cài trên tóc xuống, mái tóc dài như thác, trơn bóng mượt mà, một vài đóa hoa được gắn lên không may bị tuột xuống. “Tiểu thư, hiện tại nàng ta ra tay với Bạch Tử Linh, vậy người tiếp theo có phải là chúng ta không…” Thu Nguyệt tiếp tục làm nhiệm vụ chải tóc cho Bạch Phi Nhược nhưng cũng không quên mở miệng nói ra lo lắng của bản thân. “Chúng ta? Nàng ta dám sao?” Ngay cả Bạch Tử Linh nàng ta còn đấu không lại mà cũng dám đấu với nàng? Bạch Phi Nhược khinh thường cười, bất quá nếu thật sự nàng ta không biết sống chết động vào nàng vậy thì nàng sẽ cho nàng ta lĩnh ngộ một chút, xem sự khác biệt giữa đích nữ và thứ nữ, dù sao trong phủ này cũng không phải chỉ có nàng ta là có đầu óc. Đêm nay đúng là một đêm không yên bình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]