Thời gian của nhà tư bản quý giá hơn bao giờ hết, đặc biệt là tư bản lớn như Ngôn Độ. Hàn Cẩm Thư biết anh không có nhã hứng tán gẫu với người khác nên sau khi báo địa chỉ, cô cũng thức thời ngắt máy.
Đầu tháng 9, thành phố Ngân Hà vẫn còn nóng bức. Hàn Cẩm Thư bị tắc đường không thể nhúc nhích, cô buồn bực mở hệ thống điều hòa tân tiến trong xe, ôm tay lái ngồi ngốc trong xe đợi đường thông.
Cô còn có phần ảm đạm nhụt chí.
Nói thật, cô gọi điện cho Ngôn Độ cũng vì tình huống bức thiết, không có cách nào khác. Nhưng cô không ngờ Ngôn Độ thật sự sẽ đồng ý đến nhà trẻ đón cháu họ của cô.
Bên ngoài xe cộ chen lấn đông đúc, người dân đổ ra xem như kiến, chụm đầu ghé tai bàn tán về tai nạn xe đằng trước.
Ánh mắt Hàn Cẩm Thư lơ đãng vô định trong đám người, vô thức lại tưởng tượng ra hình ảnh Ngôn Độ mặt lạnh bế một đứa nhóc ba tuổi.
Cô: “…”.
Quá đáng sợ.
Hàn Cẩm Thư uống một ngụm cà phê, chần chừ vài giây, sau đó lấy di động gửi tin nhắn Wechat cho Du Thấm.
Cao thủ họa mặt: Em tắc đường kẹt cứng rồi, sorry. Nhưng chị đừng lo, đã có người đón Quả Cam.
Vài phút sau Du Thấm mới trả lời: Em nhờ ai đi đón.
Cao thủ họa mặt: Ngôn Độ.
Du Thấm: …
Du Thấm: …?
Du Thấm: Em có bị sao không thế? Tính tình chồng em thế nào mà em còn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-xat/3090779/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.