Trong khoảng thời gian này, những hành động vừa ấm áp vừa thực tế của Ngôn Độ gần như khiến cho cô quên mất rằng tính cách của một vị bá đạo tổng tài đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh.
Phong cách làm việc của bá đạo tổng tài thật sự rất bá đạo.
Sau khi nói câu “Anh biết bây giờ Ngô Mạn Giai đang ở đâu” với Hàn Cẩm Thư xong, còn chưa đợi Hàn Cẩm Thư nhặt lại chiếc cằm vừa bị rơi vì ngạc nhiên thì Ngôn đại Boss đã gọi điện thoại cho trợ lý Frans.
Hàn Cẩm Thư ngồi bên cạnh mắt chữ a mồm chữ o.
Cả tập đoàn Ngôn thị đều đi theo văn hóa sói(1). Tất cả các trợ lý không những phải tốt nghiệp tại các trường đại học có danh tiếng hàng đầu thế giới mà còn phải có năng lực cực kỳ vượt trội ở mọi mặt, phải biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể đánh giá là người rất toàn năng. Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ họ đều ở trong trạng thái chờ mệnh lệnh từ sếp tổng.
Hàn Cẩm Thư phát hiện mỗi lần Ngôn Độ gọi đến trợ lý Frans đều bắt máy ngay lập tức.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ngôn Độ bấm điện thoại gọi chuông reo chưa đến hai lần thì đầu bên kia đã nghe máy. Một giọng nói kính cẩn trong trẻo dễ nghe truyền tới từ đầu kia: “Xin chào ông chủ.”
Ngôn Độ không hàn huyên với Frans, anh trực tiếp nói: “Cậu sắp xếp một chút, tôi với bà xã tôi muốn tới Lăng Thành.”
“Dạ vâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-xat/3090707/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.