PHẦN 1: MÀN XUYÊN KHÔNG GÂY SÓNG GIÓ.
Một Buổi sáng, gió nhẹ, nắng hơi hồng.
Độc Cô Thảo, nằm lười ra phơi nắng.
Ngồi bên cạnh, một nam nhân áo trắng.
Tay cầm quạt, tay đút trái cây.
Nguyệt Kỳ Nhi, chướng mắt đi lại đây.
Sút người kia, một phát văng lên cây
Tay nắm áo, miệng thì thào nói khẽ
Cuộc hợp tứ hủ bắt đầu, mà tỷ còn nằm đây.
Kỳ Nhi lôi Độc Cô Thảo vào phòng nghị sự, Cua tú bà và Tiểu Thiên Sứ đã có mặt và đang nghiêng cứu một cái gương hình thù kì dị, nửa bên khắc hình mặt trăng đỏ và bách quỷ, nửa bên kia là mặt trăng trắng và thiên sứ.
“Cái gì đây?” Độc Cô Thảo bước qua cầm lấy cái gương kia.
“Không biết, của đồ đệ ta mang về.” Cua tú bà lắc đầu, nhún vai.
Ánh mắt mọi người dồn về một điểm giống như là tâm vòng tròn, Tiểu Thiên sứ hưng phấn bắt đầu kể lại sự tích oanh liệt của mình.
…
sau nửa canh giờ, ba thính giả ngồi nghe cho ra một kết luận: Tiểu Thiên sứ của bọn họ là cứu được một con mãn xà màu đỏ, rồi được nó tặng cho cái này.
“Có nói cho muội công dụng không.” Kỳ Nhi ngồi xuống bàn.
“Không có, bất quá muội hỏi nó có thể dùng để ước không, nó lắc đầu rồi lại gật đầu.” Tiểu Thiên sứ cười đáp.
Ba đạo ánh mắt bắn về phía em ấy: nói cũng như không.
“Nghe nói thịt mãn xà bồi bổ rất tốt.” Cua tú bà dũa móng tay.
“Làm món xào hay nướng đi.” Kỳ Nhi đưa tay vuốt tóc.
“Rán đi, ta chưa ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vuong-xem-ta-thu-phuc-nguoi/1497059/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.