“Làm sau ngươi có vật này?” Khó trách hắn tìm không được, thì ra là bị nữ nhân này trộm đi.
“Viên Dạ Minh Châu này vốn là của ta, ta lấy là đương nhiên, chẳng lẽ đợi đến khi huynh đưa cho con hồ ly đó sao?” Nàng ta nói như hiển nhiên, “Ta biết viên Dạ Minh Châu này có ý nghĩa gì, huynh nói muốn đưa cho Vương phi tương lai, cho nên ta đương nhiên có thể……”
“Không thể nào, bởi vì người có tư cách làm Vương pho của Lý Lan Ngọc ta chỉ có một người, nhưng tuyệt đối không phải là ngươi.”
"Lý Lan ngọc, ngươi thật là quá đáng!"
“Ta vốn có cá tính như vậy, không chịu nổi có thể đi, không ai cần ngươi ở đây.”
“Tại sao? Ta kém hơn Quan Nghênh Hạ kia sao? Tại sao ả ta mới biến mất trước mặt huynh chốc lát, huynh lại như kiến bò trên chảo nóng, liều mạng tìm ả, còn ta, lại giống như một món đồ bẩn, đuổi đi? Ta có đáng ghét thế sao?”
“Ngươi trộm đồ của Bổn vương, chính là kẻ trộm, Bổn vương không thể cưới một tên trộm làm thê tử.”
“Vậy sao? Vậy huynh có thể cưới một nữ nhân không rõ lai lịch, không có gia thế làm Vương phi sao? Huynh nghĩ, phụ hoàng của huynh sẽ đồng ý à?”
"Người sẽ không đồng ý."
“Điều này đúng rồi.” Nàng ta dương dương tự đắc nói: “Huynh không cần lo lắng, ta sẽ không để ý trước kia huynh có bao nhiêu nữ nhân, cũng đừng lo nên xử lý Quan Nghênh Hạ thế nào, ta có nói với ả ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vuong-gia-moi-dam-lon-tieng/1889509/chuong-10-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.