Lý Lan Ngọc tuy rằng cũng rất thích nghe nàng rên rỉ đáng yêu như vậy, nhưng lại sợ nàng thét to quá, liền vươn tay che cái miệng nhỏ của nàng, sau đó lại mãnh liệt đi vào.
"A..." Toàn bộ cơ thể mảnh mai của nàng bị đẩy lên trên, cái bàn cũng di chuyển, nhưng toàn thân nàng đã mềm nhũn ra, không nhúc nhích được.
Một bên hắn cuồng vọng rút ra đẩy vào, bàn tay cũng chia ra nắm bộ ngực sữa của nàng, quần áo Đường triều thuận tiện ở chỗ, chỉ cần lôi kéo vạt áo, sẽ nhìn thấy được cái yếm nho nhỏ.
Hai tay Lan Ngọc xâm nhập từ phía dưới cái yếm, ngón tay linh hoạt tìm được hai luồng mềm mại lại co giãn kia, nụ hoa rất nhanh đã đứng thẳng cứng rắn.
"Còn nói không cần, đã cứng ngắc như vậy rồi." Hắn xấu xa nói, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp, lôi kéo hai nụ hoa nho nhỏ kia, làm toàn thân nàng nhịn không được một trận run rẩy tê dại.
Rốt cục nàng cũng khuất phục, vươn cánh tay trắng nõn nắm bàn tay của hắn, khi hắn cuồng dã vọt vào thì nức nở, eo nhỏ mềm mại cũng say sưa hùa theo hắn, nhiệt tình đong đưa.
"Tiểu nha đầu, nàng thật sự quá tuyệt vời." Hắn thở hổn hển nói, hai tay bắt lấy hai chân của nàng, làm cho hắn có thể càng xâm nhập sâu hơn, một lần so với một lần càng thêm xâm nhập, thẳng cho đến khi nàng cảm thấy rốt cuộc vô lực thừa nhận.
"Không được.... Tôi đã... A..." Đột nhiên, cơ thể không hề báo động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vuong-gia-moi-dam-lon-tieng/1889500/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.