Chương trước
Chương sau
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Vâng, là anh ấy, thật ra con và anh ấy quen nhau ở nước ngoài, lúc còn ở đó, anh ấy đã giúp con rất nhiều.”
“Vậy thì nên mời cậu ấy đến nhà mới đúng!” Hạ Tịch Nghiên vừa nói xong, Hứa Nghỉ Tuệ lập tức mở miệng.
Hứa Nghi Tuệ nhìn thấy Tống Kỳ trên †ạp chí, ấn tượng của bà vói anh rất tốt.
Nhìn dáng vẻ của Hứa Nghi Tuệ, Hạ Tịch Nghiên gật đầu.
Hạ Nguyên không nói gì thêm, Hạ Kỳ Lâm ngồi ở bên cạnh, đôi mắt thâm thúy lộ ra vẻ phức tạp.
Khoảng ba mươi phút sau, Tống Kỳ đến nơi.
Là Hạ Tịch Nghiên tự mình đi mở cửa.
Lúc nhìn thấy Tống Kỳ đứng ở cửa, Hạ Tịch Nghiên mỉm cười: “Đến rồi sao?”
“ỪI” Tống Kỳ đứng trước cửa tươi cười.
Khi nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, tất cả mọi nghỉ vấn trong lòng anh đều biến mất sạch sẽ cả rồi.
“Đi vào đi!” Hạ Tịch Nghiên nhường chỗ để Tống Kỳ đi vào trong.
Trong tay của Tống Kỳ cầm hai món đồ.
Bên trong phòng khách, Hạ Nguyên và Hứa Nghỉ Tuệ nghe thấy tiếng, cũng đi về phía này.
“Bác trai, bác gái!” Lúc này, Tống Kỳ đi sang chào hỏi.
Nhìn thấy Tống Kỳ, Hứa Nghi Tuệ đứng dậy: “Cậu là Tống Kỳ đúng không?”
“Đúng ạ!” Tống Kỳ gật đầu lịch sự.
“Ngồi đi, ngồi ở đây đi, vừa nãy Tịch Nghiên mới nói cho tôi biết hai đứa quen nhau ở nước ngoài. Nếu sớm biết như vậy thì chúng tôi nên mời cậu đến nhà chơi mới phải.” Hứa Nghỉ Tuệ nói.
Nghe thấy vậy, Tống Kỳ lập tức nói: “Không ạ, nên là cháu đến nhà thăm hai bác trước.”
“Cháu đến đây Tịch Nghiên đã giúp cháu rất nhiều việc, cháu nên lại nhà từ lâu rồi ạ” Tống Kỳ nói, thái độ không tự kiêu cũng không nịnh nọt, lịch sự vừa phải.
Hứa Nghi Tuệ nghe xong cảm thấy rất thoải mái, Hạ Nguyên đứng bên cạnh, cẩn thận đánh giá anh một hồi, cũng cảm thấy không đến nỗi nào.
Lúc này, Tống Kỳ mới đưa hai món đồ trên tay ra: “Bác trai, bác gái, lân đầu gặp mặt, đây là chút tấm lòng của cháu”
Thấy anh tới còn mang quà theo, Hạ Nguyên liền nói: “Cậu đến là được rồi, còn mang theo quà cáp làm gì?”
“Cháu nghe nói bác trai thích sưu tầm đồ cổ, vừa hay ở đây cháu cũng có một món. Cháu cũng không hiểu nhiều về những món đồ này lắm nên đem tới đây cho bác trai” Tống Kỳ nhẹ giọng nói.
Nghe đến đây Hạ Nguyên ngẩn người.
Đồ cổ…
Là những thứ vô cùng đắt đỏ đấy!
Thậm chí có thể nói là giá trên trời.
“Không được, cái này không được, cậu đem về đi!” Hạ Nguyên nói.
Mặc dù ông ta rất thích đồ cổ nhưng quân tử mến tài, có nhận cũng cần có lý do. Hạ Nguyên không phải là người thích nhận đồ của người khác.
“Hay là bác trai cứ mở ra xem thử đi ạ!”
Tống Kỳ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.