Chương trước
Chương sau
Hạ Nguyên cũng biết Hạ Tịch Nghiên là người biết giới hạn, ông ta nói đến đây rồi không nói gì nữa.
“Vậy phải xử lý chuyện Mục Chính Hi thế nào?” Hứa Nghi Tuệ hỏi.
Nói đến cái này, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người: “Vẫn chưa biết, nhưng con đoán bây giờ cửa công ty đã bị phóng viên bao kín, anh ấy nói chờ con quay về công ty rồi bàn bạc tiếp!”
“Vậy con nghĩ thế nào?”
“Mở cuộc họp báo giống trước đây!” Hạ Tịch Nghiên đáp.
Nghe giọng điệu của Hạ Tịch Nghiên giống như thật sự không có quan hệ gì với Mục Chính Hi cả, điều này làm Hạ Nghỉ Tuệ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Ừ, đây là một cách khá tốt, đơn giản rõ ràng.” Hạ Nguyên nói.
Hạ Tịch Nghiên gật đầu: “Con sẽ tìm anh ấy nói chuyện.”
Vì thế, lúc này mới coi như nói xong mọi chuyện.
Sau khi nói xong, Hứa Nghỉ Tuệ nói: “Được rồi, nếu chuyện đã xảy ra thì cứ đến công ty rồi nói tiếp, hôm nay ở lại đây ăn cơm đi, ăn xong hãy đến công ty.” Hứa Nghi Tuệ nói.
“Vâng ạ.” Hạ Tịch Nghiên gật đầu, trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm áp.
“Mẹ làm cho con món ăn con thích nhất.”
“Con cảm ơn mẹ.” Hạ Tịch Nghiên cười.
Vì thế, chuyện này coi như qua đi.
Một nhà bốn người ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, đúng lúc này, điện thoại di động của Hạ Tịch Nghiên vang lên, khi nhìn thấy dãy số hiển thị trên màn hình, Hạ Tử Tịch tiếp máy.
“Alô, Tống Kỳ.” Hạ Tử Tịch nói, bị Tống Kỳ cường điệu rất nhiều lần, nhưng cô vẫn quen gọi thẳng tên của anh.
Khi nghe thấy Hạ Tịch Nghiên nói tên Tống Kỳ, ba tầm mắt đồng thời bắn về phía Hạ Tịch Nghiên.
“Tịch Nghiên, em đang ở đâu?” Tiếng nói của Tống Kỳ truyền ra.
“Bây giờ em đang ở nhà.”
“Nhà?”
“Vâng, đang nói chuyện với ba mẹ đây ạ-” Lời nói đơn giản, giải thích rõ nhà nào.
Tống Kỳ ngẩn người, sau đó nói: “Ừ, anh biết rồi.”
“Hải?”
“Anh có chuyện cần tìm em nói, anh đến đó có tiện không?” Tống Kỳ hỏi.
“Cái này…
“Anh đến đây lâu rồi mà còn chưa từng đến chào hỏi ba mẹ em, anh có thể đến đó không?” Tống Kỳ hỏi.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên liếc nhìn Hạ Nguyên và Hứa Nghi Tuệ, sau đó suy nghĩ giây rồi lên tiếng: “Vậy cũng được, anh đến đây đi.” Hạ Tịch Nghiên nói.
“Ừ”” Tống Kỳ đáp.
Hạ Tịch Nghiên nói địa chỉ cho Tống Kỳ rồi cúp điện thoại.
Lúc này, Hứa Nghi Tuệ tràn đầy chờ mong nhìn Hạ Tịch Nghiên.
Hạ Tịch Nghiên suy nghĩ vài giây rồi nói: “Ba, mẹ, là thế này, có một người bạn của con muốn đến đây…”
“Tống Kỳ, là Tống Kỳ công ty Phái Thụy kia à?” Hứa Nghỉ Tuệ hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.