Chương trước
Chương sau
Mục Chính Hi cũng nhìn kính phản quang, đến khi không nhìn thấy người nữa, anh mới thu hồi tầm mắt.
“Chú Lý chỉ ở một mình thôi sao?” Đi xa, Hạ Tịch Nghiên mới hỏi.
Mục Chính Hi gật đầu: “Ừm!”
“Xem ra anh thường xuyên tới đây nhỉ!”
“Chỉ thỉnh thoảng mà thôi!” Mục Chính Hi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Lúc tôi còn nhỏ, chú Lý từng làm quản gia ở nhà chúng tôi, nhưng sau khi con trai chú ấy qua đời, tinh thần của chú ấy vẫn hơi không bình thường, chúng tôi muốn chăm sóc chú ấy đàng hoàng, nhưng chú ấy cứ muốn trở về đây…”
Nghe thấy thế, Hạ Tịch Nghiên chấn động.
“Vậy chú ấy…”
“Đầu óc chú ấy không rõ ràng lắm, cho nên xem tôi như con mình!” Mục Chính Hi nói.
Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên mới gật đầu, nói như thế, thái độ của chú lý với Mục Chính Hi cũng dễ hiểu.
Nhưng dù vậy, trong lòng Hạ Tịch Nghiên vẫn hơi không thoải mái lắm, chú Lý thật sự rất khiến người ta đồng cảm.
Nhưng hôm nay, Hạ Tịch Nghiên cũng thấy được một Mục Chính Hi khác với mọi khi.
“Lúc trước anh cũng thường xuyên tới đây sao?” Hạ Tịch Nghiên đột nhiên hỏi anh.
“Ừm, hàng năm đều sẽ đến đây mấy lần!” Mục Chính Hi đáp.
Hạ Tịch Nghiên thật có hơi bất ngờ, lúc trước kết hôn với anh một năm cũng chưa từng biết anh còn có một mặt như vậy.
Có thể nói, hiểu biết của cô với Mục Chính Hi không đủ sâu!
Hạ Tịch Nghiên im lặng một lát, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nhìn Mục Chính Hi: “Vậy trong tay chú Lý vẫn luôn cầm cái gì vậy?”
Từ khi nhìn thấy chú Lý, trong tay ông ấy đã luôn nắm chặt một thứ chưa từng buông ra.
“Đó là một cái mặt dây chuyền!”
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày.
“Thứ duy nhất con trai của chú Lý để lại khi chết!” Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên càng chấn động hơn.
Bọn họ đến đây là để tìm kiếm linh cảm, tìm kiếm chuyện xưa, nhưng chuyện như vậy khiến đáy lòng cô rất khiếp sợ.
Xe chạy trên đường, Hạ Tịch Nghiên vẫn luôn không nói gì, tựa như còn đắm chìm trong chuyện xưa của chú Lý.
Ngay cả xe chạy vào nội thành cô vẫn không phát hiện.
Mục Chính Hi cũng không làm phiền, vẫn im lặng lái xe.
Vừa vào nội thành không bao lâu, điện thoại của Mục Chính Hi đã reo lên.
Anh nghe bằng tai nghe Bluetooth.
“A lô…”
“Tổng Giám đốc Mục, tra ra tài liệu anh cần rồi!”
“Tra ra rồi?”
“Ừm, bên tổ chức lần này là ai?”
“Alexia của tập đoàn nước ngoài Shakespeare!”
Nghe vậy, Mục Chính Hi gật đầu: “Được, tôi biết rồi!” Dứt lời, anh cúp máy.
Hạ Tịch Nghiên ngồi bên cạnh lắng nghe, thấy Mục Chính Hi cúp máy mới không nhịn được hỏi: “Bên tổ chức đứng sau trận đấu Tân Duệ lần này?”
Mục Chính Hi cũng không phủ nhận, gật đầu: “Đúng vậy!”
“Anh điều tra người ta làm gì? Đừng nói là…” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.
“Cái gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!”
“Đường ngang ngõ tắt!”
“Cô cho rằng chỉ có một mình tôi nghe ngóng thôi sao? Tất cả những người tham gia trận đấu, ai mà không vắt hết óc muốn có được thông tin của bên tổ chức, chỉ là bên tôi thuận tiện hơn một chút thôi, huống hồ, tôi cũng không làm gì!” Mục Chính Hi nói.
Anh nói đúng.
Gần như tất cả mọi người đều sẽ nghĩ hết cách vì trận đấu, ngoài cô ra mà thôi!
Nhưng Hạ Tịch Nghiên vẫn hy vọng trận đấu thuận lợi.
Nhìn Mục Chính Hi: “Tổng Giám đốc Mục, nếu anh tin tôi, tôi nhất địch sẽ thi đấu hết sức mình, Nếu anh muốn làm gì đó, vậy xin anh đổi người khác đi thi đấu!” Cô không muốn tham gia một trận đấu trộn lẫn quá nhiều sự giả dối, nhưng vậy trận đấu sẽ không có gì thú vị nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.