Chương trước
Chương sau
“Không đáng cái giá đó!” Mục Chính Hi nói, mặc dù chỉ bốn mươi lăm nghìn, không đắt đỏ gì, nhưng nhìn ra được thứ này không đáng giá.
“Thứ này phải xem anh nhìn nó thế nào, anh thích thì nó sẽ đáng, anh không thích, nó sẽ không có giá trị!” Hạ Tịch Nghiên cười nói: “Bốn mươi lăm nghìn chẳng là gì với tôi cả, nhưng với bà ấy lại là một khoản thu nhập, giúp người mình vui không phải sao?” Hạ Tịch Nghiên hỏi lại.
Nghe thấy thế, Mục Chính Hi cười.
Trước giờ Hạ Tịch Nghiên nhìn thứ gì cũng rất tích cực.
Mục Chính Hi không hỏi tiếp nữa, hai người lại đi về phía trước.
Lúc này, rất nhiều trẻ con đang chơi đùa ở bên kia, thấy bọn chúng cười vui vẻ như vậy, Hạ Tịch Nghiên cũng không nhịn được vui vẻ theo.
Đúng lúc này, Hạ Tịch Nghiên chú ý tới ông cụ ở một bên.
Ông ấy vẫn ngồi ở đó, hình như trong tay đang cầm cái gì đó, quan sát rất nghiêm túc rất cẩn thận.
“Nhìn gì vậy?” Mục Chính Hi hỏi.
Hạ Tịch Nghiên hất cằm ra hiệu, Mục Chính Hi cũng nhìn qua, lúc nhìn thấy người kia, anh nhíu mày đi thẳng tới.
“Chú Lý!” Anh gọi một tiếng.
Hạ Tịch Nghiên hơi ngạc nhiên, Mục Chính Hi quen à?
Người kia ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Mục Chính Hi thì nở nụ cười: “Tiểu Hi? Tiểu Hi, cháu về rồi sao?”
“Vâng cháu về rồi đây, dạo này chú thế nào!?”
“Chú khoẻ lắm, khoẻ lắm!” Người được Mục Chính Hi gọi là chú Lý kia có hơi kích động, cũng có vui vẻ, nhìn anh không rời mắt.
Mà Mục Chính Hi chỉ cười nhạt, mặc cho người kia nhìn mình.
Hạ Tịch Nghiên nhìn anh, dùng khẩu hình hỏi: “Quen hả!?”
Lúc này, chú Lý cũng chú ý tới Hạ Tịch Nghiên ở một bên: “Đây là?”
Lúc ông ấy nhìn về phía Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi ngẫm nghĩ rồi nhướng mày: “À, đây là bạn gái của cháu!” Nói xong, Mục Chính Hi không cho giải thích ôm lấy bả vai Hạ Tịch Nghiên, kéo cô vào lòng.
Bạn gái?
Hạ Tịch Nghiên sững sờ nhìn Mục Chính Hi, biết anh cố ý nói thế, nhưng không hiểu vì sao anh phải nói thế!
“Rất đẹp, rất đẹp, không ngờ Tiểu Hi lại có bản lĩnh thế, tìm được một bạn gái xinh đẹp như vậy!” Chú Lý nhìn Hạ Tịch Nghiên, gật đầu tán thưởng.
“Thật ra cháu …”
Hạ Tịch Nghiên vừa định giải thích, Mục Chính Hi đột nhiên kéo cô đến gần, kề sát bên tai cô nói: “Cho chú Lý hy vọng đi, thần kinh của chú ấy có chút vấn đề…”
Tuy Hạ Tịch Nghiên không biết anh nói thế là có ý gì, nhưng trong lời nói của anh có chứa quá nhiều điều, trong khoảng thời gian ngắn cô cũng không biết nên nói gì, cuối cùng chỉ có thể cười gật đầu: “Vâng, phải…”
Vì thế, cả buổi chiều, bọn họ đều ở bên người tên chú Lý này.
Hạ Tịch Nghiên phát hiện, quan hệ giữa bọn họ rất vi diệu.
Mục Chính Hi gọi ông ấy là chú Lý, nhưng cảm giác của chú Lý với Mục Chính Hi giống như đang đối xử với con trai mình vậy…
Hạ Tịch Nghiên ôm rất nhiều sự nghi ngờ ở cùng Mục Chính Hi bên đó cả buổi chiều, cô có hơi nghi ngờ anh lấy việc công làm việc tư.
Nhưng cũng may là cô chơi rất vui, chú Lý rất hiếu khách, đối xử với bọn họ cực kỳ tốt, trong lòng Hạ Tịch Nghiên mới cân bằng được một chút.
Mãi khi sắp đến buổi tối, bọn họ mới trở về.
Lục ánh đèn rực rỡ sáng lên, bọn họ mới rời khỏi, chú Lý tiễn bọn họ đến lên xe mới lưu luyến rời đi.
Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi ngồi trong xe nhìn chú Lý đứng trông bọn họ qua kính phản quang, Hạ Tịch Nghiên đột nhiên cảm thấy hơi buồn…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.