Chương trước
Chương sau
Cảnh này đúng lúc đã bị một người không nên nhìn thấy nhìn thấy rồi!
“Chính Hi...hai người đang làm gì vậy !?” Cô ta run rẩy hỏi.
Nghe thấy giọng nói này, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đồng thời quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Lăng Tiêu Tường đang đứng đó, nhìn bọn họ với ánh mắt tổn thương.
Trong giây tiếp theo, Hạ Tịch Nghiên nhanh chóng rút ra khỏi người của Mục Chính Hi.
Nhưng càng như vậy càng khiến Lăng Tiêu Tường cảm thấy là cô đang chột dạ!
Cảnh này, Lăng Tiêu Tường có thể được coi là bọn họ đang ôm lấy nhau không?
Cô ta không nói chuyện, nhưng nhìn cô ta, Hạ Tịch Nghiên rõ ràng nhìn thấy sự thù địch và tức giận trong đôi con ngươi của cô ta.
Haiz, trên đời này luôn có một thứ, gọi là không trùng hợp thì không thành văn.
Cô thật sự không phải cố ý a a!
Hạ Kỳ Lâm cảm thấy rất phiền muộn, đúng lúc mới vừa như vậy thôi đã bị cô ta nhìn thấy rồi!
Nói là trùng hợp thì cũng chả ai tin đâu.
Lúc này, Lăng Tiêu Tường tiến lên mấy bước, nhìn bọn họ: “Chính Hi, hai người...”
Hạ Tịch Nghiên không có nói gì, nếu cô giải thích, chắc chắn càng giải thích thì sẽ càng loạn.
Mục Chính Hi trông cũng bình tĩnh vô cùng: “Sao em lại ở đây.”
“Em đến đây xem triển lãm trang sức, hai người sao lại ở đây?” Lăng Tiêu Tường hỏi.
“Bọn anh cũng đến đây xem!”
“Các người…cùng nhau!?” Lăng Tiêu Tường kinh ngạc mà nhìn bọn họ, trong lòng tuy đã có vạn phần phẫn nộ, những ở trước mặt nhiều người như vậy, cô ta cũng không thể đánh mất thân phận của mình được.
“Ừm, cô ấy là nhà thiết kế đại diện của công ty bọn anh tham gia cuộc thi lần này, cho nên cùng nhau đến xem!” Mục Chính Hi nói.
Vậy sao?
Là như vậy sao?
Lăng Tiêu Tường không tin lắm, nhưng lời này là do Mục Chính Hi nói ra, nếu như náo loạn vô lý, chỉ e sẽ hủy hoại hình tượng ở trong lòng của Mục Chính Hi mất.
Cô ta chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, sau đó quay đầu nhìn sang Hạ Tịch Nghiên, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh: “Tôi nói mà, nhưng mà cô Hạ này, ở nơi công cộng, vẫn là nên chú ý một chút thì tốt hơn!” Cô ta cất giọng mỉa mai.
Sau khi nghe xong, Hạ Tịch Nghiên không có tức giận mà ngược lại cười cười: “Cô Lăng, cô không cần mỉa mai tôi như vậy đâu, cũng không cần có địch ý với tôi như vậy, bởi vì thứ mà cô cảm thấy tốt, chưa chắc gì người khác cũng cảm thấy tốt đâu, cho dù có tốt đi nữa, cũng là đồ thừa của người khác thôi, tôi không có hứng!” Nói xong, cô thản nhiên cười một cái, sau đó nhìn sang Mục Chính Hi: “Tổng giám đốc Mục, tôi đã thưởng thức xong rồi, không quấy rầy hai vị nữa, tôi đi trước đây!” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cũng chả thèm nhìn Lăng Tiêu Tường lấy một cái mà trực tiếp đi ngang qua.
Một câu nói của cô đã chọc tức cả hai người.
Lăng Tiêu Tường tức giận, nhưng có tức cũng không nói ra được.
Còn Mục Chính Hi, mặt cũng đã đen sầm lại rồi.
Người phụ nữ đó đang nói anh là đồ thừa sao???
Cô đừng có quên, cô cũng là đồ thừa đó!
Đột nhiên, Mục Chính Hi có chút tức giận, điều anh chân chính tức giận, chính là vì cảm giác một người đàn ông mà tất cả mọi phụ nữ đều thích như anh, ở trong mắt cô vậy mà lại bị chê bai rồi!
Còn nói là không có hứng!!
Cô đang chê bai anh!?!
Tuy nghĩ như vậy nhưng Mục Chính Hi cũng không có biểu hiện ra ngoài, tốt, rất tốt, đến công ty rồi nói!
Lúc này, Lăng Tiêu Tường quay đầu qua nhìn Mục Chính Hi, nhịn không được mà mắng: “Thật không có giáo dưỡng!”
Nghe thấy lời nói của Lăng Tiêu Tường, Mục Chính Hi chỉ nhìn cô ta một cái, không có nói gì cả, mà lúc này Lăng Tiêu Tường đã trực tiếp đi tới, khoác lấy cánh tay của anh, có chút nũng nĩu lại có chút bất mãn mà lên tiếng: “Chính Hi, sao cô ta lại trở thành nhà thiết kế đại diện của công ty anh rồi?”
Mục Chính Hi tức giận, nhưng cố gắng nhịn, chỉ trả lời cô ta bốn chữ: “Danh xứng với thực!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.