“Tôi cảm thấy, cái thiết kế này nhất định có ý nghĩa rất là đặc thù!” Hạ Tịch Nghiên vô cùng khẳng định mà nói. Nói về thiết kế, cả người Hạ Tịch Nghiên tràn ngập màu sắc, tựa hồ mang theo vẻ rực rỡ mê người. Mục Chính Hi nhìn cô, sau đó gật đầu: “Ừm, tôi cũng cảm thấy vậy!” Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, một người đàn ông bước tới, không phải là ai khác mà chính là Nice của ngày hôm đó, nhìn thấy Hạ Tịch Nghiên, anh ta cười: “Cô Hạ quả nhiên là có mắt nhìn đồ, đây là thiết kế quán quân của cuộc thi năm ngoái!” Nghe vậy, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi cùng nhau quay đầu lại, nhìn về phía Nice, Hạ Tịch Nghiên có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cười cười: “Tôi rất thích thiết kế như vậy, cảm thấy đằng sau nó có câu chuyện!” Hạ Tịch Nghiên rất dẻo miệng, hơn nữa lại không lãnh đạm không nóng nảy, mang đến cho người ta một cảm giác rất dễ chịu. Không thể không thừa nhận, Nice rất tán thưởng Hạ Tịch Nghiên, ánh mắt khi nhìn cô cũng khác. “Cô nói không sai, cho nên, có một câu nói mà tôi vô cùng tin tưởng, chỉ cần là thiết kế có câu chuyện thì sẽ khơi gợi lên sự đồng cảm!” Nice nhìn Hạ Tịch Nghiên từng câu từng chữ mà nói. Nghe thấy vậy, Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu, tựa như đã hiểu được chút gì đó. “Cô Hạ, tôi tin cô, cô cũng nhất định sẽ thiết kế ra loại tác phẩm giống như vậy, tôi trông đợi sự thể hiện của cô vào ngày hôm đó!” Nice nhìn Hạ Tịch Nghiên nói. Hạ Tịch Nghiên đứng ở đó, gật gật đầu: “Cảm ơn sự ủng hộ của anh, tôi sẽ cố gắng hết sức!” Mục Chính Hi đứng ở đó, cứ luôn cảm thấy ánh mắt mà Nice nhìn Hạ Tịch Nghiên rất khác, thế là anh lên tiếng: “Cảm ơn sự ủng hộ của Nice đối với công ty chúng tôi, tôi đại diện cho công ty của chúng tôi cảm ơn anh!” Nói xong thì đưa tay ra bắt tay với Nice. Nice đứng ở đó, trước tiên là sững sờ, sau đó thì bắt tay với Mục Chính Hi. Đúng vào lúc này, có người đến kêu Nice một tiếng, lúc này Nice mới nói: “Tổng giám đốc Mục, cô Hạ, hai người cứ tự nhiên thưởng thức, tôi còn có việc, đi bận trước đây!” “Được!” Hạ Tịch Nghiên ôn hòa gật đầu. “Ừm!” Mục Chính Hi cũng gật đầu, nhưng biểu cảm ở trên mặt đa số đều là giả vờ! Thế là Nice cười một cái rồi rời khỏi, đến một bên khác bận bịu. Ngay sau đó, Hạ Tịch Nghiên và Mục Chính Hi đứng ở đó, lại có vài phần ngượng ngùng, rồi lại tiếp tục xem triển lãm. “Đối với lần này cô có suy nghĩ gì hay ho không?” Mục Chính Hi nhìn Hạ Tịch Nghiên hỏi. “Vẫn chưa có!” Hạ Tịch Nghiên cũng thành thật, trực tiếp lên tiếng nói. “Đừng cảm thấy áp lực, tuy cô đại diện cho cả Vân Duệ, nhưng cứ thoải mái thi đấu mới là trạng thái tốt nhất!” Mục Chính Hi nói. Hiếm khi nha! Hiếm khi anh có thể nói ra những lời thông cảm cho cấp dưới như vậy! Hạ Tịch Nghiên cảm thấy mặt trời sắp mọc đằng tây rồi! Hạ Tịch Nghiên gật gật đầu: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không căng thẳng đâu!” Cũng ở nước ngoài vài năm rồi, cũng tham gia vài cuộc thi, cô cũng coi như là có kinh nghiệm rồi, sẽ không căng thẳng như vậy đâu! Nhìn bộ dạng tự tin của Hạ Tịch Nghiên, Mục Chính Hi liếc nhìn cô vài cái, sau đó gật gật đầu: “Vậy thì tốt!” Thế là, trong lúc hai người đang nói chuyện, có một đôi nam nữ đi tới, người nữ không cẩn thận đụng trúng Hạ Tịch Nghiên một cái, khiến cả người Hạ Tịch Nghiên ngã về phía trước, đúng lúc Mục Chính Hi đứng ở đằng trước, cũng vươn tay ra, theo bản năng đỡ lấy cô. Ý thức ra đã đụng trúng người, người đó vội vàng quay đầu: “Cô sao rồi? Thật ngại quá, tôi không phải cố ý đâu!” Hạ Tịch Nghiên cũng quay đầu lại: “Không sao đâu!” Người đó thấy Hạ Tịch Nghiên không sao, sau đó liên tục nói hai câu thật ngại quá rồi mới rời khỏi. Hạ Tịch Nghiên cười cười, cũng không có gì. Quay đầu lại, nhìn thấy Mục Chính Hi đỡ lấy mình, cái tư thế đó giống như là đang ôm cô vậy. Một giây phút nào đó ngượng ngùng, hai người vẫn chưa buông nhau ra. Cảnh này đúng lúc đã bị một người không nên nhìn thấy nhìn thấy rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]