Mục Chính Hi có thể xuất hiện trong lúc nguy cấp, lại đánh Hà Lục Nguyên một trận, anh hùng cứu mỹ nhân trong truyền thuyết, sao cô lại không cảm động chứ! Cô cũng không phải tâm địa sắt đá...chỉ là…lúc này nhìn Mục Chính Hi, nhìn ánh mắt âm u của anh, đáy lòng cô có cảm giác không nói nên lời.
"Có nghe chưa!?" Lúc này, Mục Chính Hi nhìn cô, bổ sung thêm một câu.
Hạ Tịch Nghiên ma xui quỷ khiến gật nhẹ đầu: "Ừ!" Thấy cô ngoan ngoãn gật đầu như thế, lúc này khóe miệng của Mục Chính Hi mới kéo lên một nụ cười hài lòng, vỗ vỗ đầu Hạ Tịch Nghiên, phun ra một chữ: "Ngoan..." Nghe thế, cả người Hạ Tịch Nghiên không nhịn được run rẩy.
Mục Chính Hi, anh cho tôi là sủng vật hay là trẻ con!!! Mặc dù trong lòng châm chọc như vậy, nhưng đương nhiên Hạ Tịch Nghiên cũng không nổi bão ra ngoài, xem như không nghe được.
Lúc này, đêm đã muộn rồi, Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi: "Đã rất trễ rồi... "
"Tôi canh ở đây, em ngủ đi!" Mục Chính Hi nói.
Nghe thế, Hạ Tịch Nghiên ngẩn người, nháy mắt nhìn anh: "Kỳ thật không cần... "
"Câm miệng, ngủ!" Mục Chính Hi nhìn cô mở miệng quát lạnh.
Vì vậy, Hạ Tịch Nghiên ngoan ngoãn ngậm miệng, còn có thể nói gì được? Cô dám nói, nếu như cô dám nói nhiều hơn một câu, Mục Chính Hi nhất định sẽ dùng biện pháp của anh làm cô câm miệng.
Kỳ thật, bọn họ hoàn toàn có thể trở về, chỉ là Mục Chính Hi quá kinh hãi, cứ muốn đưa cô đến bệnh viện.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811645/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.