"Không..." Hạ Tịch Nghiên vừa muốn mở miệng trả lời, lại nhìn thấy ánh mắt của Mục Chính Hi ân cần, ái muội như vậy mà cô cũng lập tức hiểu được anh hỏi có ý gì.
Khuôn mặt Hạ Tịch Nghiên không khỏi đỏ lên, lại không biết phải trả lời anh thế nào
Bản thân không sao, bị anh hỏi như vậy, làm trở thành rất mập mờ.
"Hả?" Nhìn Hạ Tịch Nghiên không trả lời, Mục Chính Hi dựa sát vào, hỏi lại lần nữa.
Nhìn anh dựa sát vào, Hạ Tịch Nghiên theo phản xạ có điều kiện lui về sau, sau đó nhìn anh: "Không có, đương nhiên không có..." Nhìn Hạ Tịch Nghiên phản ứng lớn như thế, hơn nữa, còn dáng vẻ trốn tránh anh, Mục Chính Hi không vui nhíu mày.
Đáp án thì hài lòng, nhưng mà…hành động của Hạ Tịch Nghiên, lại làm cho anh rất không hài lòng.
Hạ Tịch Nghiên nhìn Mục Chính Hi, sau đó nghĩ nghĩ mở miệng: "Đương nhiên đã không có, nếu như có, em sẽ khinh địch bỏ qua cho ông ta sao?" Hạ Tịch Nghiên nói.
Hiện tại đây đã không phải là trọng điểm chú ý của Mục chính Hi nữa rồi.
Nhìn Hạ Tịch Nghiên, đôi mắt nhắm lại, ánh mắt nghiêm túc: "Em vẫn đang sợ tôi!? "
"Nào, nào có!?"
“Nhìn đi, nói chuyện vẫn còn cà lăm.
Còn nói không có! Vừa nói ra, Hạ Tịch Nghiên đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình! "Còn nói không có?" Ánh mắt Mục Chính Hi nhìn chằm chằm hỏi, giọng nói đầy từ tính, như một cuộn tơ mềm, quấn quanh trái tim Hạ Tịch Nghiên, lâu dần không gỡ ra được.
Lúc này, Hạ Tịch Nghiên ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811644/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.