Nghĩ tới đây, anh kéo dãn chút khoảng cách, không để Hà Lục Nguyên phát hiện.
Còn Hà Lục Nguyên đang lái xe, đúng lúc này, điện thoại di động của ông ta vang lên. Khi nhìn tới dãy số hiện lên trên màn hình điện thoại, Hà Lục Nguyên nhếch lên một nụ cười khinh miệt, nhưng vẫn ấn nút nhận.
"Alo..."
"Bây giờ ông đang ở đâu?" Đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ sắc bén.
"Tôi ở đâu sao phải nói cho cô biết?"
"Ông... rốt cuộc ông đưa Hạ Tịch Nghiên đi đâu rồi?" Người trong điện thoại lo lắng hỏi.
"Cái này cô không cần quản!"
"Hà Lục Nguyên, tôi nói cho ông biết, tốt nhất là ông cứ cẩn thận, nếu như bị người ta tra được thì cả ông và tôi đều xong!"
"Yên tâm, sẽ không ai biết cô ta ở nơi nào đâu! Bất kỳ ai cũng không biết!" Hà Lục Nguyên gằn từng chữ.
"Tốt nhất là như vậy, còn nữa, nếu như xảy ra chuyện gì, ông mà dám khai ra tôi, tôi nhất định sẽ không cho ông được yên đâu!"
Nghe lời cảnh cáo lạnh lùng trong điện thoại, Hà Lục Nguyên nhếch miệng cười: "Sao vậy, cô cả nhà họ Lăng cũng sợ à?"
"Tôi chỉ đang cảnh cáo ông!"
"Được rồi, không nói nữa, tôi còn có việc, cúp trước đây!" Nói xong, Hà Lục Nguyên cũng lười nói thêm gì với cô ta, trực tiếp cúp điện thoại.
Mặc dù bóng đêm rất đen, nhưng cũng đủ để Mục Chính Hi có thể nhìn thấu một chút, thấy được Hà Lục Nguyên đang nghe điện thoại. Mục Chính Hi trầm mặt, lái xe theo sát ông ta, vừa duy trì khoảng cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811635/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.