Đúng lúc này điện thoại di động của cô lại vang lên một lần nữa.
Hạ Tịch Nghiên nhíu mày nhìn về phía điện thoại, lúc nhìn thấy tên LEO, cô ngẩn người, sau đó lập tức ấn nghe.
“A lô?”
“Em ngủ chưa vậy?”
“Vẫn chưa.”
“Có muốn đi ra ngoài uống chút gì đó không?” LEO hỏi ở trong điện thoại.
“Cái này...”
“Ở đây anh không có quen biết ai hết, ngoại trừ em ra, cho nên cũng không tìm được người nào khác.” LEO nói.
Hạ Tịch Nghiên ngỡ ngàng, nhớ đến lúc một mình mình đi đến Luân Đôn, ai cũng không quen biết, lúc đó quen biết với LEO, còn cảm thấy người ta giúp mình là có mục đích. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được mà cười một cái.
“Được rồi, anh ở đâu vậy?”
“Em chịu đi với anh hả?”
“Đương nhiên rồi, em phải báo ơn chứ!” Hạ Tịch Nghiên cười nói.
Nghe giọng nói của cô, Tống Kỳ cũng cười cười: “Em đi xuống đi, anh đến đón em.”
“Được thôi.”
Sau khi nói xong, Hạ Tịch Nghiên cúp điện thoại, sau đó liền nhanh chóng đứng dậy đi thay quần áo.
Không trang điểm sửa soạn gì, cho dù là như vậy, gương mặt xinh đẹp kia của cô vẫn làm cho người khác không có cách nào rời mắt được.
Sau khi thay quần áo xong thì cô trực tiếp đi xuống lầu.
Vừa xuống dưới lầu, xe của Tống Kỳ liền chạy đến.
Hạ Tịch Nghiên cười cười, sau đó bước lên xe.
“Chào anh.”
“Chào em.”
Sau khi lên xe, Tống Kỳ liền lái xe đi.
“Sao lại nghĩ đến buổi tối muốn đi uống gì vậy?” Hạ Tịch Nghiên nhìn anh rồi hỏi.
“Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811592/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.