“Vậy thì cô từ chức đi.” Lăng Tiêu Tường nói.
“Từ chức à?” Nghe thấy cái này, Hạ Tịch Nghiên cười cười: “Xem ra là cô có chỗ không biết rồi, trước đó lúc tôi vừa mới vào công ty, muốn từ chức nhưng mà lại không thành công, bây giờ tôi và tổng giám đốc Mục còn có thỏa thuận, càng không thể từ chức được.”
“Thỏa thuận?” Nghe thấy cái này, Lăng Tiêu Tường nhíu mày.
“Thỏa thuận gì vậy?”
“Cái này ấy à, cô đi hỏi Mục Chính Hi là được rồi.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên đứng dậy nhìn cô ta: “Cô Lăng, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây, tôi còn phải làm việc nữa.”
“Hạ Tịch Nghiên, cô nói chuyện cho rõ ràng đi.” Lăng Tiêu Tường mở miệng nói.
Nói đến đây, Hạ Tịch Nghiên quay đầu lại nhìn Lăng Tiêu Tường: “Cô Lăng, còn có một câu tôi muốn tặng cho cô, nếu như người đàn ông yêu cô thì sẽ không để cho cô có cảm giác không an toàn như vậy đâu. Nếu như một người đàn ông không yêu cô, cho dù cô có làm bao nhiêu chuyện đi nữa, có đuổi đi bao nhiêu người phụ nữ ở bên cạnh của anh ta, vậy thì vẫn sẽ có vô số người phụ nữ khác xuất hiện.” Nói xong, Hạ Tịch Nghiên cười cười liền đi khỏi.
Lăng Tiêu Tường ngồi ở đó, nghe thấy lời nói của Hạ Tịch Nghiên, sắc mặt quả thật không tốt.
Ý của cô chính là Mục Chính Hi không yêu cô ta?
Là như thế này có đúng không?
Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lăng Tiêu Tường càng khó coi hơn.
Hạ Tịch Nghiên!
Nếu như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-ha-tich-nghien/1811591/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.