Ôn Trạch đứng trước cửa nhà họ Ôn.
Tiểu Đao dừng xe lại, Ôn Như Tâm được Cố Trung đỡ người, từ từ đi vào cửa, cô gõ cửa nhà.
Một lát sau, Ôn Trạch đi ra, thấy Ôn Như Tâm thì có vẻ vui mừng.
"Như Tâm à, con không sao chứ? Quá tốt rồi."
"Bố ơi, con không sao."
Ôn Như Tâm cảm giác trong lòng đầy ấm áp, khẽ lắc đầu trả lời.
"Như Tâm? Con còn biết đường trở về à?!"
Phượng Xảo Lan nghe tiếng thì cũng đi ra ngoài, ánh mắt bà sắc lạnh.
"Mẹ."
"Con còn về làm gì? Con có biết con mang đến bao nhiêu sự cố cho nhà họ Ôn không!"
Bởi vì Ôn Như Tâm đắc tội với nhà họ Cố, cả nhà bọn họ đều bị vây hãm lại, buổi tối hôm ấy cũng khổ sở ít nhiều.
Nhưng mà cũng may có nhà họ Thẩm gia đúng lúc ra tay cứu viện, Diệp Quân bị gϊếŧ, nếu không thì nhà họ Ôn sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.
Ngày đó sau khi Ôn Triều trở lại nhà họ Ôn, chuyện đầu tiên ông làm chính là trục xuất Ôn Như Tâm ra khỏi nhà họ Ôn!
"Xảo Lan, thôi mà, dù sao Như Tâm cũng là con gái của chúng ta."
"Hừ, ông đừng quên bố ông nói thế nào?"
"Nếu ông làm ông cụ tức giận thì coi chừng công việc của ông cũng không còn nữa đấy, đến lúc đó tôi xem ông làm sao bây giờ?"
Vốn Ôn Trạch còn định nói gì đó, nhưng nghe vậy cũng thở dài một hơi, ông lập tức quay lại nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-xau-xi-cua-chien-than/3430354/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.