Bàn tay Diệp Sâm rục rịch, anh đúng là có kích động muốn bóp chết cô.
Theo như cô nói anh không chung thủy với cô, anh sẽ xa cô?
Mặt của Diệp Tam Thiếu không chỉ tối sầm mà còn vặn vẹo, nghiến răng ken két. Cô thỉnh thoảng không thể nói được mấy câu đàng hoàng tử tế sao?
Nhưng sau đó Diệp Sâm bắt đầu suy nghĩ lại hành vi phong lưu thay phụ nữ như thay áo của mình bảy năm trước, bắt đầu nghiêm túc nghĩ có phải bảy năm trước anh làm chuyện có lỗi với cô không? Bằng không, tại sao cô gặp anh liền trốn, đã vậy còn không ngừng đẩy cho người khác.
Trình An Nhã thấy sắc mặt thay đổi xoành xoạch của Diệp Sâm thấy rất đặc sắc. Dường như như đang xem phim câm niên đại cũ, rất thú vị. Cuối cùng cô thấy ánh mắt của Diệp tam thiếu trở nên sâu thẳm, yên tĩnh, không còn vặn vẹo nữa, ngược lại chỉ lo chăm chú nhìn cô.
Cô Trình giật thót, đây là tình huống gì?
Để tránh xảy ra nhiều chuyện rắc rối nữa, Trình An Nhã cười thờ ơ: "Tổng giám đốc Diệp, không phải anh nên đi thăm cô Vân sao?"
Diệp Sâm nhíu mày, cong môi cười như không, giễu cợt lạnh lùng, ánh mắt chuyên chú thoắt lạnh lẽo: "Cô Trình, cô đúng là làm đúng chức phận!"
Đã tàn phế nửa người rồi còn không quên chức vụ thư ký của cô, rất tốt, vô cùng tốt!
“Dễ bàn!” Trình An Nhã biết Diệp Sâm tức giận nhưng cô vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ mỉm cười, tao nhã dựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880026/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.