Trình An Nhã bị hôn đến đầu óc choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp anh đang nói gì?
Cô nói đúng?
Có ý gì?
Diệp tam thiếu đỡ Trình An Nhã ngồi dậy, cúi người hôn nhẹ lên môi cô, khuôn mặt đẹp trai khác thường đó tràn đầy nụ cười đắc thắng, anh khẽ nói: “Cô Trình, trong trí nhớ của tôi, cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi từng hôn!"
Chỉ có có cô!
Trình An Nhã ngẩn ra, sắc mặt Diệp Tam nghiêm túc, hoàn toàn không có tia chốt dạ, Trình An Nhã hiểu rõ anh nói thật!
Mịa! Có phải cô nên quỳ xuống tạ chủ long ân không?
Trình An Nhã hơi giận, đây là lần thứ mấy cô bị Diệp tam thiếu hôn rồi: "Tại sao anh hôn tôi?"
Cô Trình không phải là kiểu người có tính cách xấu hổ, không phải nói anh hôn cô một cái cô sẽ trốn vào thế giới của mình tự say sưa. Ngược lại cô dũng cảm hơn bất kỳ ai đi hỏi anh tại sao hôn cô?
Kiểu thô lỗ đơn thuần này khiến cô thêm rực rỡ, tràn đầy sinh khí.
"Nhớ lại cảm giác đối với cô, biết đâu tôi sẽ nhớ lại điều gì đó!" Diệp Tam Thiếu thong dong trả lời, giữa hai hàng mày ý cười rất đậm, hứng thú nhìn mặt nạ hoàn mỹ của cô vỡ vụn.
Trong nụ cười ẩn chứa sự kiêu hãnh và ngượng nghịu.
Anh chỉ muốn hôn cô, đơn giản thế thôi.
Nào có tại sao?
Tuy nhiên, anh sẽ không bao giờ nói cho Trình An Nhã biết cảm giác này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-ty-phu-mua-mot-tang-mot/1880025/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.