Trong suốt khoảng thời gian Thiên Di lái xe đưa An Nhiên về, cả hai người chẳng ai hỏi đến đối phương một câu. Nhìn bộ dạng nhợt nhạt của An Nhiên, Thiên Di có thể chắc rằng cô đang rất mệt mỏi và bây giờ chưa phải lúc để chất vấn thêm.
"Uống chút nước đi này." Giọng Thiên Di nhàn nhạt vang lên.
"Cảm ơn cậu." Cô cười nhẹ rồi nhận lấy.
An Nhiên ngắm nhìn mình qua gương chiếu hậu, bộ dạng trông thật tiều tụy, thê thảm. Hoá ra sự lo lắng, đau buồn có thể giết chết cái tươi trẻ trong con người ta nhanh đến vậy.
"Có muốn về nhà không?"
Thiên Di vừa lái xe vừa nhìn xem An Nhiên đang làm gì. Nếu bây giờ An Nhiên về nhà với bộ dạng này thì chắc chắn Lý lão gia và Lý phu nhân sẽ tra hỏi cô xem có chuyện gì xảy ra.
An Nhiên lắc đầu.
Cô suy nghĩ một lúc rồi quay sang hỏi bạn mình.
"Mình đưa cậu đi ăn tối."
"Không cần đâu, ban nãy đã ăn rồi." An Nhiên từ chối.
Thiên Di hơi cau mày rồi đáp.
"Không phải lúc nãy trong nhà vệ sinh cậu đã nôn thốc nôn tháo ra cả rồi sao?"
Lời của Thiên Di khiến cô chợt nhớ về những hành động của bản thân khi còn chưa tỉnh rượu. Tai của An Nhiên bỗng chốc đỏ bừng lên vì ngượng.
"Cậu muốn ăn món Á hay món Âu?"
"Tùy cậu vậy." An Nhiên trả lời.
"Ầy! An Nhiên đang ngồi trên xe mình đây đúng thật là lần đầu nhìn thấy đấy!"
Cuối cùng Thiên Di vẫn không nhịn được mà thốt lên một câu cảm thán. Hình tượng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730211/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.