Buổi tối ở Lục gia cũng rất yên tĩnh, mặc dù nơi này có nhiều người làm nhưng ai ai cũng đều rất chuẩn mực nên một tiếng nói chuyện cũng chẳng có.
Thiên Di ngồi ngoài phòng khách uống trà thư giản nhưng khi vừa cầm tách trà lên thì tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Cô nhấc máy.
"Alo, An Nhiên à? Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại khóc? Cậu đang ở đâu?"
Gương mặt ung dung thư thái lúc nãy của Thiên Di đã hoàn toàn biến mất, cô trông rất căng thẳng và lo lắng.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng nấc nhẹ của An Nhiên kèm theo điệu cười nhàn nhạt.
"Nào...đến...đây uống cùng mình."
Nghe giọng nói của An Nhiên, có lẽ bây giờ cô đang say khướt ở quán bar nào đó. Nhưng tại sao cô lại khóc?
"Ở chỗ cũ đúng không? Đợi 5 phút nữa mình sẽ tới ngay."
Nói rồi Thiên Di lập tức ngắt máy rồi phóng thật nhanh lên lầu, chọn đại cho mình một chiếc áo khoác rồi vội vã đi xuống bãi đỗ xe.
Chiếc Mercedes Benz đỗ trong bãi đã lâu lắm rồi không dùng đến. Cắm chìa khoá vào sau đó Thiên Di lái xe ra khỏi Lục gia.
"Thiếu phu nhân! Cô đi đâu vậy?" Quản gia cất giọng hỏi nhưng lại chẳng nhận được lời đáp trả từ cô.
"Trời tối rồi thiếu phu nhân lái xe cẩn thận!"
Tâm trạng đang bồn chồn lo lắng muốn đến đó thật nhanh nhưng bây giờ đang là giờ cao điểm, xe cộ lưu thông nhiều nên chẳng thể nào phóng nhanh được.
Vất vả lắm cô mới đến được trước quán bar mà An Nhiên hay lui tới.
Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730210/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.