Mặt trời đã nhô lên từ lúc nào nhưng lại bị những tầng mây dày kịt kia ngăn không cho ánh sáng tươi mới chiếu rọi xuống không gian.
Nhiệt độ hôm nay đặc biệt xuống thấp hơn so với mọi ngày, mặc dù đã mặc áo bông dày dặn nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh từ bên ngoài truyền vào. Máy sưởi trong phòng cũng chẳng ăn nhằm gì bởi Thiên Di đang mở toang cửa sổ ra, ánh mắt hằng lên nhưng tia khó hiểu nhìn theo chiếc Bugatti Veyron quen thuộc đang dần dần khuất dạng.
Mặt cô tối sầm lại cứ như sắc trời hôm nay. Thiên Di chắc chắn rằng Vĩ Phong là đang muốn tránh mặt mình.
Như vậy thì níu kéo làm gì? Nói yêu cô làm gì? Chi bằng cô cuốn gói rời khỏi đây để anh khỏi phải né tránh như vậy nữa!
Suy nghĩ của Thiên Di vẫn là một cô gái mười tám tuổi, có chút trẻ con và suy diễn lung tung...
[...]
"Hứa tổng, trà của anh đây." Thư kí đặt tách trà vẫn còn nghi ngút khói trên bàn làm việc của Khải Hoàng.
Đôi mắt đỏ ngầu do mất ngủ lâu ngày mà ra. Vẻ mặt thất thần mà hướng ánh nhìn ra bên ngoài. Từ tầng 50 nhìn xuống, cả thành phố dường như nằm gọn trong lòng bàn tay.
Cả người anh toát nên một vẻ mệt mỏi, thiếu sức sống. Bộ vest đen trên ngực áo có đính một khuy cài hình quả thông trông đã không còn sáng bóng như trước kia nữa. Đây là chiếc cài áo mà Khải Hoàng thích nhất mặc dù nó đã là một món đồ của quá khứ.
Loading...
Nhưng quá khứ ấy gợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730207/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.