Một ngày với những thông tin thật bất ngờ liên tục kéo đến. Bây giờ mặt trời đã lặn mất, chút ánh nắng hoàng hôn cuối cùng cũng đã tắt hẳn. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua. Hơi lạnh của màn đêm như xuyên vào từng lớp da thớ thịt. Thiên Di vẫn bần thần ngồi ở đó, cô chẳng hề cử động, ánh mắt nhìn đến một nơi xa xăm nào đó. Từ khi được bác sĩ chuẩn đoán rằng kí ức đang từ từ đuợc khôi phục, Thiên Di thường xuyên trở nên bần thần như vậy. Giống như một kẻ ngốc chẳng màng đến mọi thứ xung quanh vậy.
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân."
"Thiếu phu nhân à!"
Tiểu Loan cứ liên tục gọi Thiên Di nhưng mãi chẳng thấy cô đáp lời. Thế là Tiểu Loan đành phải lay người Thiên Di.
Cô hơi giật mình sau đó cũng nhanh chóng định thần trở lại.
"Có chuyện gì sao?" Thiên Di hỏi.
"Mặt trời cũng đã lặn mất rồi, thiếu phu nhân còn định ngồi đây đến bao giờ? Không khéo để bị nhiễm lạnh sẽ tổn hại đến sức khoẻ." Tiểu Loan nhẹ giọng trả lời.
Thiên Di khẽ gật đầu, cô đứng dậy quay người bước vào trong, trước khi rời khỏi còn không quên hướng đôi mắt đen lấp lánh của mình lên bầu trời trên kia.
Loading...
Black Sky có lẽ cũng được Vĩ Phong lấy cảm hứng giống như vầy, một bầu trời đêm thật huyền bí khiến cho ánh mắt của ta khó lòng mà rời khỏi. Có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng tìm thấy sự đồng cảm hơn là thấu hiểu...
Khi vừa quay lưng bước vào trong nhà thì ngoài cổng vang lên tiếng động
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/co-vo-tuoi-muoi-tam/1730206/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.